“Hồn Đế, Tu Đế và Huyền Đế bảo ta chuyển lời đến ngươi, nếu như muốn bọn
họ giúp ngươi giải vây thì hãy giao ra Thiên Đạo chí bảo trước.”
“Bọn ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn cho đến ngày ngươi trở thành Chính Thần.”
Dường như sợ Thành ca sẽ không tin, Lẫm Đế còn đặc biệt thêm một lời bảo
đảm.
“Ngươi yên tâm, bọn ta nói được làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu
không đạo hạnh sẽ mất hết….”
“Được rồi được rồi.”
Khương Thành xua tay một cách bất lực.
“Ngươi không cần phải thề, ta cũng đâu có nói không tin ngươi.”
Lẫm Đế vui mừng ra mặt: “Vậy là ngươi đồng ý rồi?”
“Đồng ý cái gì?”
“Ngươi…”
Lẫm Đế thất vọng tràn trề, suýt chút nữa tức đến mức ra tay với hắn ngay tại
chỗ.
Giọng điệu của nàng nhanh chóng hạ xuống.
“Ta khuyên ngươi đừng có chấp mê bất ngộ, hiện tại có ít nhất hàng trăm Thiên
Thần đang giám sát xung quanh Phi Tiên môn.”
“Cục diện như thế này đừng nói là ngươi mà ngay cả ta cũng chỉ có thể tạm
tránh mũi nhọn.”
“Chỉ khi bốn người bọn ta liên thủ lại mới có thể phá vỡ cục diện, ngoài cách
này ra, cả Nguyên Tiên giới này ngươi sẽ không thể tìm được con đường sống
thứ hai đâu!
Khi nói ra những lời này, thật ra trong lòng của nàng vẫn còn ẩn giấu sự nghi
ngờ sâu sắc.
Tại sao Khương Thành cho đến nay vẫn chưa hợp nhất đạo ấn?
Lẽ nào thật sự giống như những gì hắn nói lúc đầu, là đã từng có một đạo ấn đặt
trước mặt của hắn nhưng đã bị hắn từ chối sao.
Lẫm Đế âm thầm lắc đầu, không thể nào, trên thế giới này sao lại có người có
thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc trở thành thần được chứ?
Nhất định là trong cơ thể hắn xuất hiện điều gì đó bất thường, nên căn bản
không thể trở thành thần chăng?
Khương Thành không biết nàng đang nghĩ gì.
Thành ca từ trên ghế đứng dậy, kéo giãn gân cốt, rồi nhìn ra ngoài cửa.
“Xem ra cũng đã đến lúc rồi.”
Hắn ban đầu định hấp thụ xong đạo hạnh trong cơ thể, tăng thêm một phần thực
lực, sau đó mới đi đánh một trận với đám người bên ngoài.
Nhưng xem ra bây giờ e là không thể đợi được đến ngày đó.
Sau khi trở về từ Huyền giới, hắn thật ra vẫn còn lại hơn bốn mươi triệu huyền
tinh, có thể dùng nó để tăng nguyên thuật.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với cục diện trước mắt này, cho dù bản thân hắn có tăng
nguyên thuật đến mức bát bách trọng thì cũng phí công mà thôi.
Lần này chỉ có thể dựa vào hệ thống hack hoạt động lại.
Còn không bằng bấm kỹ năng, như vậy còn chết dứt khoát hơn.
Nghĩ đến đây, hắn thở phào một hơi: “Ta có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
Lẫm Đế hơi nhíu mày lại: “Ngươi cuối cùng đã nghĩ thông rồi?”
“Đúng vậy, ta nghĩ thông rồi, đã đến lúc xử lý đám người ngoài kia rồi.”
Lẫm Đế lộ ra nụ cười hài lòng.
“Chỉ cần ngươi trả lại Thiên Đạo chí bảo cho bọn ta, bọn ta có thể đem ngươi
rời khỏi an toàn.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý định chạy trốn.”
Khương Thành nhẹ nhàng nói: “Người ta đã nhiệt tình đến, sao ta có thể không
tiếp đãi được chứ?”
“Ngươi muốn giết chết những Thiên Thần và Thánh Tôn đó ư?”
Lẫm Đế chau mày nhưng vẫn gật gật đầu.
“Được.”
Khoảng thời gian này nàng cũng vô cùng khó chịu.
Ta đường đường là Chính Thần, các ngươi lại dám bao vây ta, đúng là không
biết sống chết!
“Mặc dù không thể chắc chắc một trăm phần trăm, nhưng nếu bốn người bọn ta
sử dụng Thiên Đạo chí bảo, giết chết mấy chục tên Thiên Thần cũng không có
vấn đề gì.”
Khương Thành cười vui vẻ lắc đầu: “Ngươi lại hiểu lầm rồi, sao ta có thể nhẫn
tâm để một nữ tử yếu đuối mỏng manh như ngươi đối đầu với kẻ địch mạnh
được chứ, đương nhiên là ta phải tự mình ra tay rồi.”
“Yêu cầu của ta với ngươi chỉ có một, đó chính là cả ngày sau đây hãy ở yên
trong Phi Tiên môn.”
“Ngươi nói gì cơ?”
Nụ cười của Lẫm Đế chợt tắt.
Nàng không thèm để tâm đến lời đánh giá nữ tử yếu đuối kia, ngay lập tức
không nhịn được mà xác nhận lại một lần nữa.
“Ngươi định một mình đi giải quyết đám người kia thật sao?”
Thành ca gật gật đầu.
“Không sai, nếu ngươi ở bên cạnh ta bọn họ sẽ lo trước lo sau, cản trở ta một
lần giải quyết hết đám người đó.”
“Vậy nên cảm phiền ngươi đừng đi đâu cả, cũng đừng có đi theo ta.”
“Ngươi điên rồi sao?”
Lẫm Đế không thể kiềm nén sự vô lý này trong lòng được nữa.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cục diện bây giờ nếu đổi lại là bất kỳ vị Chính Thần
nào cũng đều không dám bảo đảm có thể bảo toàn tính mạng mà rời khỏi, ngươi
làm sao sống sót được mà đòi tiêu diệt bọn họ chứ?”
Khương Thành ngắt lời nàng: “Đó là chuyện của ta.”
Lẫm Đế hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: “Ta không đồng ý.”
“Ngươi chết là chuyện của ngươi, nhưng chí bảo của bọn ta vẫn đang ở trên
người của ngươi, ta không thể giương mắt nhìn chí bảo biến mất cùng với ngươi
được!”
Lời của nàng vừa dứt, Khương Thành đã nhanh chóng chen vào một câu.
“Ta có thể trả lại Phược Linh sách cho ngươi, với điều kiện ngày hôm sau ngươi
phải bảo vệ sự an toàn cho tất cả mọi người ở Phi Tiên môn.”
Lẫm Đế đứng hình.
Nàng đi theo Khương Thành, mục đích lớn nhất chẳng phải là vì Phược Linh
sách sao?
Kết quả, bây giờ lại đột nhiên có nó rồi?
Lúc này, hơi thở của nàng bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Ngươi nói thật ư?”
Bảo vệ những người ở Phi Tiên môn đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay, dù
gì thì những người này cũng không có đạo ấn, căn bản không phải là mục tiêu
của kẻ địch.
Huống hồ, vào ngày đó Khương Thành sẽ chủ động ra mặt, thu hút toàn bộ sự
chú ý của bọn họ.
Trong trường hợp này, nếu như nàng vẫn không bảo vệ được Phi Tiên môn thì
còn gì là Chính Thần nữa chứ.
Khương Thành gật đầu: “Đương nhiên.”
Dù sao vẫn còn ba món chí bảo khác đang nằm trong tay hắn, thiếu một cái
cũng chẳng sao.
Quan trọng là đám người Ngộ Sơn, Lưu Duyên và Quy Tàng không xảy ra
chuyện gì bất trắc.
“Được, ta đồng ý!”
Thế là giây tiếp theo, Phược Linh sách thật sự đã xuất hiện ở trước mặt Lẫm Đế.
Lẫm Đế nhìn chằm chằm.
Cho đến khi món chí bảo quen thuộc này thật sự trở về trong tay nàng, nàng vẫn
cảm thấy không thể tin được.
Dễ dàng như vậy sao?
Không hiểu sao nàng lại có một loại cảm giác ấm ức và tức giận kỳ lạ.
Ta nói giúp ngươi đối phó với đám người ngoài kia, ngươi lại không chịu trả lại
cho ta.
Chỉ vì muốn ta ở lại đây một ngày mà ngươi chịu trả rồi sao?
Tên tiểu tử này sẽ không xem ta là nữ tử yếu đuối thật rồi đó chứ?
Đúng là đáng ghét mà!
“Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, nhưng ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, số lượng
Thiên Thần đạt đến mức độ nhất định, còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ngươi
rất nhiều.”
“Với thiên phú và khí vận của ngươi, không nhất thiết phải tự tìm đường chết.”
Thành ca vốn dĩ cho rằng sau khi nàng ấy lấy được chí bảo sẽ trở mặt với hắn
cơ.
Thật không ngờ nàng vẫn nặng tình nghĩa đến như vậy.
Ấn tượng của hắn về nàng đã có chút thay đổi.
“Yên tâm đi, qua ngày hôm nay, bên ngoài sẽ không còn kẻ địch nào nữa.”
Nói xong, hắn liền sải bước ra khỏi cửa điện.
Đối với quyết định này của hắn, đám người Lưu Duyên và Quy Tàng đương
nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng đám người Đoan Phong và Thiên Hợp thì lại khác.
Bọn họ mặc dù hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng không thể khuyên được hắn.
Cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn Khương Thành bay ra khỏi sơn môn, rồi
biến mất ở trời cao xa xôi.
Đám cao thủ bên ngoài kia vẫn luôn giám sát ở đó, đương nhiên chúng sẽ ngay
lập tức biết được động thái của Khương Thành.
“Hắn thật sự đã ra ngoài rồi sao?”
“Hơn nữa còn một mình rời khỏi Phi Tiên môn?”
“Hắn muốn làm gì vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?”
Sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của bọn họ là vui mừng, sau đó thì là
nghi ngờ.
“Lẫm Đế đâu? Có phải đã âm thầm trốn ở bên cạnh hắn không?”
“Lẫm Đế vẫn đang ở Phi Tiên môn!”
“Cái gì? Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn, nàng ấy bây giờ đang tọa trấn ở Phi Tiên môn, không đi đâu cả!”