Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giết chết ba tên Đạo Thánh, ở trước mặt chỉ còn lại một số Đạo Tôn và

Chí Tôn mà thôi.

Hơn nữa vì đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền đã rút lui nên ý chí của

đám người này đã tan rã trong phút chốc.

Lúc đầu là một chiêu chết hết đã biến thành loạn xạ cả đoàn.

Mặc dù số lượng người đông nhưng lại không có bất cứ sự uy hiếp nào đối với

Khương Thành.

Hắn không chút do dự lao vọt vào trong đám người và bắt đầu hình thức thu

hoạch vô song.

Nếu như những tên Chí Tôn này có tấn công hắn một cách có tổ chức thì bọn họ

vẫn có thể làm cho hắn bị thương.

Nhưng bây giờ hầu hết mọi người chỉ biết mù quáng chạy trối chết, đối với hắn

mà nói cũng chẳng khác gì Đế Cảnh nhất trọng cả.

Cũng là dư âm của đại chiêu, có thể trực tiếp tính bằng giây mà không có bất cứ

sức chống cự nào cả.

Ý cảnh của Kiếm đạo thập tam trọng trào ra, thoáng một cái là có thể dọn sạch

được một mảng lớn.

Điều duy nhất chưa được trọn vẹn trong cuộc đại chiến kịch liệt này chính là

hắn không có cơ hội vận chuyển “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh”, vậy nên không thể

nào thu thập Tàn hồn để nâng cấp Thiên hồn.

Nếu không sau trận đại chiến này rất có thể Thiên hồn của hắn sẽ trực tiếp tăng

lên cấp Hoàng Kim.

Khi toàn bộ pháo đài trên không đều đã tràn ngập tử khí của Lực tử và Sinh

Diệt Kiếm Tâm thì tiếng kêu cũng đã dần trở nên thưa thớt hơn rất nhiều.

Cho đến bây giờ đã có hơn bốn mươi ngàn quân tinh nhuệ của Minh Nhai Thiên

ngã xuống.

Khương Thành cũng chưa dừng lại mà ngang nhiên lao ra khỏi pháo đài, dự

định tìm mấy tên Đạo Thánh chậm chân trốn thoát để giết.

Kết quả vừa mới lao ra khỏi pháo đài chưa được bao xa thì đã lập tức chạm mặt

Đường Miểu Đạo Thánh rồi.

Bên cạnh Đường Miểu còn có một gã Đạo Thánh khác đi theo, cùng với hơn

năm mươi tên Đạo Tôn nữa.

Bây giờ đám người này giống như con thỏ đụng phải con hổ, bọn họ hoảng hốt

chạy bừa trở lại.

Vừa nhìn thấy Khương Thành, Đường Miểu Đạo Thánh suýt chút nữa ngất đi.

“Khương Thành!”

“Dừng tay, tạm thời chúng ta liên thủ…”

Thành Ca cũng không biết tại sao bọn họ lại quay trở lại, nhưng hắn cũng không

cần biết quá nhiều.

Tiếp theo chính là một bữa ăn Thiên hồn thêm vào lực Hám Thiên.

Sau khoảng mười mấy giây ngắn ngủi, Đường Miểu và toàn bộ đám cao thủ bên

cạnh hắn đều bị quét sạch.

Đến lúc này thì phe cánh của Phong Nguyên Thánh Điện đã tan thành mây

khói.

Hắn tiếp tục bay về phía trước, lúc sắp đến gần vị trí đại bản doanh của Minh

Tái vực thì lại nhìn thấy một cuộc đại chiến ngập trời ở phía trước.

Nhìn kỹ lại, hai bên của trận chiến đấu chình là một số cấp cao đã chạy trốn của

Minh Nhai Thiên cùng với bảy mươi ngàn Thiên Lân Quân.

Cứ điểm thứ nhất của Thiên Lân Quân có tổng cộng hơn bốn mươi ngàn người,

trước đó đã có hơn chục ngàn người bị Khương Thành tước vũ khí rồi, chỉ còn

lại ba mươi ngàn người vẫn còn nguyên vẹn.

Khi Thành ca đề nghị phối hợp với bọn họ, bọn họ xin chỉ thị của cấp trên thì

rất nhanh đã được phê chuẩn.

Bốn mươi ngàn người cũng đã rút lui đến các khu vực xung quanh.

Ba tên Thần Quân mà Thiên Cung có một tên đã bị Khương Thành giết chết

trước đó, một tên sợ quá đã chạy mất, chỉ còn lại Huyễn Vương chủ trì đại cuộc

ở bên này.

Khi mấy tên Tiên tướng khác và các Đạo Thánh của Thiên Cung đang điên

cuồng bóc phốt chửi rủa Khương Thành, hắn đã nhanh nhạy chú ý tới cơ hội.

“Khương Thành muốn tính toán với Minh Nhai Thiên, đây là một tin vui vô

cùng lớn đối với chúng ta!”

“Nếu như hắn thật sự có thể phá hủy cấp cao nhất của Minh Nhai Thiên chỉ

bằng một lần hành động, vậy thì Minh Tái vực sẽ chẳng còn chút uy hiếp nào

với chúng ta cả.”

Những Tiên tướng và Đạo Thánh khác suy nghĩ lại thì đúng là như vậy.

Trong lúc nhất thời cảm giác của bọn họ đối với Khương Thành có chút hơi

phức tạp.

Rốt cuộc tên này là người của bên nào?

Nói hắn là người của Thiên Cung thì đã có quá nhiều Thần Quân và Tiên tướng

của Thiên Cung chết dưới tay hắn.

Nói hắn là kẻ thù của Thiên Cung, bây giờ hắn lại đang đang hỗ trợ Thiên Cung

đối phó với kẻ thù.

“Nhưng mà, cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể tiêu diệt được

nhiều cao thủ như vậy của Minh Nhai Thiên đúng không?”

Huyễn Vương lắc đầu.

“Ta không biết hắn có thủ đoạn gì, cũng không biết hắn có thể làm được hay

không.”

“Ta chỉ biết là, một khi hắn đã khai chiến thì Thiên Cung chúng ta sẽ có lợi ích

rất lớn!”

“Cơ hội như thế này chúng ta không thể nào bỏ qua được!”

Từ sâu trong lòng, hắn mong đợi Khương Thành chết trong trận chiến và Minh

Nhai Thiên thương vọng nặng nề.

Đó chính là kết quả tốt nhất đối với Thiên Cung.

Không có mối họa lớn nhất đó, Minh Tái vực cũng sẽ trở thành một vùng đất

bằng phẳng.

Với ý nghĩ này, hắn mang theo sáu tên Đạo Thánh và ba mươi ngàn quân tinh

nhuệ Thiên Lân Quân, gấp rút chạy tới một nơi ở xa cứ điểm thứ nhất để bố trí

phòng thủ.

Cuối cùng, đúng thật là chờ được một đống con mồi.

Đám người Định Hoằng, Ngôn Huyền, Hư Cung của Minh Nhai Thiên cao tay

chạy trốn trước đó đều bị bọn họ ngăn lại.

Một cuộc đại chiến đang bùng nổ ở một nơi cách khu vực đại bản doanh của

Minh tái vực hơn chục triệu dặm.

Đường Miểu Đạo Thánh thấy tình thế không ổn thì chạy ngược trở lại, kết quả

vô cùng bất hạnh lại gặp Khương Thành một lần nữa,

Mà đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền thì đang chiến đấu kịch liệt cùng

với cao thủ của Thiên Lân Quân.

Khương Thành bay đến gần đó quan sát một chút, Thiên Lân Quân chiếm được

ưu thế tuyệt đối.

Chẳng còn cách nào, đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền tự chiến đấu riêng

thì không nói, lại còn chỉ mang về ba trăm tên Đạo Tôn và mấy ngàn tên Chí

Tôn.

Số lượng người ít hơn rất nhiều so với Thiên Lân Quân.

Mặc dù bọn họ còn có mười Đạo Thánh, nhưng lúc này cũng đã rơi vào vòng

vây chồng chất rồi.

Mà đối mặt với tên Thần Quân Huyễn Vương này, sức mạnh cá nhân của bọn

họ cũng bị áp chế, vốn không thể nào lật ngược tình thế được.

Đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền đã chiến đấu vô cùng gian khổ, vừa lo

lắng được không được.

Vấn đề lớn nhất của bọn họ bây giờ chính là thiếu người trầm trọng.

Cũng không còn hy vọng được vào mấy chục ngàn tinh nhuệ ở cứ điểm thứ nhất

được nữa, bọn họ đều bị Khương Thành giết sạch rồi.

Nhưng thật ra bọn họ vẫn còn có viện binh.

Trong đại bản doanh của Minh Tái vực ở hậu phương còn có hơn chục triệu

Tiên nhân đến từ các môn phái vừa nhỏ của Minh Tái vực đang đợi lệnh.

Trong số hơn chục triệu Tiên nhân vẫn còn có mấy trăm Đạo Tôn.

Mà số lượng người nhiều đến như vậy, nếu như có thể tham gia vào đại chiến

lúc này thì nhất định có thể đánh bại được bảy mươi ngàn Thiên Lân Quân.

Đến lúc đó, ngược lại Minh Tái sẽ chiếm được thế thượng phong rồi.

Nhưng đáng tiếc hiện nay không gọi được hàng chục triệu người kia đến.

Bởi vì bọn họ đều không biết ở chỗ này đang bùng nổ đại chiến, cũng không

nhận được lệnh của cấp trên.

Các nhân vật lớn của Minh Nhai Thiên đang bận rộn đi ra ngoài tranh công,

hoàn toàn không quan tâm những tấm bia đỡ đạn bọn họ làm cái khỉ gió gì, nhét

bọn họ nhét vào đại bản doanh.

Lúc này thì bọn họ vẫn còn đang ở bên đó không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mà đám người cấp cao Định Hoằng và Ngôn Huyền của Minh Tái vực đều đang

gặp phải sự vây đánh gấp mười lần của kẻ địch, bọn họ vốn không thể nào vọt

ra hạ lệnh cho chục triệu Tiên nhân của đại bản doanh tới trợ giúp được.

Nghĩ đến việc rõ ràng có một con át chủ bài siêu cấp có thể xoay chuyển tình

thế, hơn nữa con át chủ bài đó còn đang ở rất gần mình mà hắn lại không thể

nào sử dụng được. Bản thân hắn chỉ có thể từng chút một đón lấy kết cục thất

bại diệt vong, đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền cũng sắp sụp đổ rồi.

Mà thấy Khương Thành đến thì bọn họ lại càng tuyệt vọng hơn.

Thời gian đại chiến kịch liệt đang trôi qua từng chút một.

Một số Chí Tôn của Thiên Cung, nhanh chóng rơi vào vòng vây tấn công của

Thiên Lân Quân.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm cho Khương Thành gần như nở hoa ở trong

bụng.

Trước đó hắn giết chết mấy chục ngàn kẻ địch, nhưng lại không tìm được cơ hội

để phát huy “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh”.

Bây giờ tốt rồi, những Chí Tôn và Đạo Tôn bị giết của Minh Nhai Thiên kia

vốn cũng đã bị xơi tái từng chút một.

Hắn có đầy đủ thời gian để tinh lọc Tàn hồn.

Hơn nữa hắn lại còn không cần phải tự mình ra tay góp sức, quả thực đây là

chuyện thoải mái nhất ở trên cuộc đời rồi.

Ca đã nhanh chóng biến thành một con ong mật nhỏ cần cù.

Hắn không ngừng đi tới đi lui bên trong chiến trường khổng lồ kia giống như

đang hút mật.

Nơi nào có người ngã xuống thì hắn lập tức phi tới nơi đó.

Từng sợi tơ Hồn lực tinh khiết hóa thành những sợi tơ màu xanh lam, không

ngừng hòa nhập vào trong tháp hồn của hắn giống như biển chứa trăm sông.

Thúc đẩy cảnh giới Thiên hồn của hắn đi về phía trước một cách nhanh chóng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK