Vậy mà lại là ngũ sắc!
Vào giây phút này trong lòng Cung Tình vui mừng khôn xiết, nàng cảm thấy cả
đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng tuyệt vời như vậy.
Trong đôi mắt của nàng, ngoại trừ niềm vui sướng, còn chan chứa đầy sự kỳ lạ.
Người kia lại có thể tạo ra ngũ sắc!
Điều này mạnh hơn nhiều so với dự liệu của nàng!
Chẳng lẽ quy tắc lĩnh ngộ của hắn còn cao hơn nhiều so với Cận Sùng lãnh
chúa?
“Ngũ sắc!”
“Vậy mà là ngũ sắc!”
Người đầu tiên kêu lên lại là hai vị phó lãnh chúa trung lập Canh Hà và Mạc
Niên.
Cảm xúc đó giống như nhặt được vật quý vậy.
“Vậy mà có thể khiến Băng nhãn này kích phát đến ngũ sắc cực hạn, trời đất
ơi!”
“Quá tốt rồi, ha ha ha, đây chính là lãnh chúa trời ban cho Thiên Hồng Lĩnh
chúng ta!”
Cũng không cần thương lượng nữa, bọn họ trực tiếp tán thành vị trí lãnh chúa
của Thành Ca.
Không có một chút do dự nào.
Không còn cách nào khác, bọn họ là những bô lão lâu đời ở Thiên Hồng Lĩnh,
là cây cao bóng cả của Thiên Hồng Lĩnh.
Một đời con cháu tôn hệ với đệ tử môn nhân, có lẽ chính bản thân cũng không
đếm được.
Những người này ở khắp nơi trên Thiên Hồng Lĩnh.
Khương chưởng môn khiến Băng nhãn căn nguyên của Thiên Hồng Lĩnh đạt
đến ngũ sắc, điều này đồng nghĩa với việc những thế hệ tương lai của bọn họ về
sau có thể hưởng thụ, đắm chìm vào càng nhiều khí tức của căn nguyên.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với bọn họ.
Huống chi, bọn họ có ký hiệu của phó lãnh chúa, bản thân cũng có thể đạt được
nhiều lợi ích hơn.
Mà những người khác ở đây cũng đều vui vẻ hết mình.
“Ngũ sắc, căn nguyên ngũ sắc của Thiên Hồng Lĩnh chúng ta!”
“Trời ơi, thật không thể tin nổi!”
“Ha ha ha, nếu như Thiên Hồng Lĩnh cứ tiếp tục là ngũ sắc căn nguyên, vậy
bước đột phá của ta có hy vọng rồi!”
“Khương Thành lãnh chúa!”
Rất nhanh cả thành đều đồng thanh vang lên cùng một thanh âm.
“Khương Thành lãnh chúa!”
Vô sô tiếng thét rát cổ họng khản cả tiếng của mọi người.
Căn bản cũng không cần mấy vị phó lãnh chúa tuyên bố kết quả.
Giờ khắc này, tất cả mọi người từ trong lòng mình đã chọn ra vị lãnh chúa hoàn
mỹ nhất.
“Sự xuất hiện của Khương lãnh chúa, khiến cho Thiên Hồng Lĩnh chúng ta nhà
tranh thêm sáng, như rồng đến nhà tôm…”
“Lãnh chúa như vậy, lại còn có kẻ muốn đuổi đi?”
“Quả thực nực cười!”
Khi mọi người nói ra những lời này, mọi ánh mắt đều đổ về phía Nghiêm Tôn.
“Ha ha ha, ngươi còn lời nào để nói?”
Lãnh Trí cười không ngậm được mồm.
Hắn đắc ý nháy mắt với Nghiêm Tôn: “Ngươi ngược lại còn gì để phản đối hả!”
Nghiêm Tôn cứng họng.
Phản đối?
Lúc này nếu hắn tiếp tục phản đối Khương Thành làm lãnh chúa, vậy hắn sẽ lập
tức trở thành kẻ địch của tất cả mọi người ở đây.
Huống chi, hắn cũng chẳng cần phản đối.
Băng nhãn ngũ sắc, hắn cũng có thể đạt được lợi ích.
Hắn thu hồi binh khí, cắn răng, bỗng nhiên giơ cao cánh tay phải.
“Khương lãnh chúa vạn tuế!”
“Ta kiên quyết ủng hộ Khương lãnh chúa trở thành lãnh chúa!”
“Ai dám phản đối, hắn chính là kẻ địch của ta!”
Ánh mắt hắn đỏ lên, lớn tiếng hô vang.
Bộ dạng đó của hắn giống như kiểu fan não tàn số một, hâm mộ Thành Ca thái
quá vậy.
“Khương lãnh chúa thiên thu vạn đại, lãnh chúa mãi mãi của Thiên Hồng
Lĩnh!”
Mọi người suýt chút nữa sặc nước bọt.
Ông anh, ngươi cũng quá thực tế đi?
Cái thái độ này trở nên cực đoan quá rồi.
Mà lúc này Khương chưởng môn mà mọi người nhìn vào, thì đang bắt đầu tu
luyện ở trong Băng nhãn kia.
Băng nhãn cấp lãnh chúa, quả thực vượt xa cấp Cảnh chủ lúc trước.
Lúc này hắn đã kết nối không chỉ là một xung ánh sáng, mà là một cọng xúc tu
của căn nguyên.
So với lúc trước, lần này xem như là hắn trực tiếp đối mặt với căn nguyên.
Trong tình huống này, tốc độ của quy tắc cảm ngộ của hắn, chí ít đã hơn 5 lần
so với ngoại giới.
Cũng khó trách khắp chân giới băng này đều là Đế cảnh.
Ngẫm lại Tiên Giới bên kia hổn hà hổn hển tu luyện tới Chuẩn Đế mới có thể
liên kết với tâm quy tắc.
Mà quy tắc khí tức của bên trong tâm quy tắc so với căn nguyên, như là ánh
đom đóm so với ánh trăng, chênh lệch quá lớn.
Người của Băng giới ngày qua này đều trực tiếp tu luyện dưới bồn tắm của căn
nguyên, suốt ngày suốt đêm, muốn không trở nên mạnh cũng khó!
Nhưng cũng thật đáng tiếc, tốc độ này vẫn không thể làm Thành Ca hài lòng.
Chả có tác dụng gì cả!
Làm gì có điểm tiên nguyên nào tăng lên?
Đường đường là lãnh chúa lại đối đãi như này?
Hắn cũng không nghĩ thử tới tốc độ cảm ngộ gấp 500 lần đang sợ như nào.
Với tốc độ này, nếu là tu luyện mấy chục tỷ năm, cảnh giới đó thật khó có thể
tưởng tượng được.
Thành Ca hiển nhiên không phải là một người có thể kiên nhẫn tu luyện mấy
chục tỷ năm.
Đừng nói đến mấy chục tỷ năm, bế quan mấy trăm năm hắn cũng không chịu
nổi.
Vì vậy vài phút sau, hắn lại một lần nữa bỏ gánh mặc kệ, từ trong hố bay ra.
Cảnh tượng này khiến khoé miệng của Cung Tình giật giật.
Đại lão à, không phải chứ?
Ngươi lại muốn làm cái gì vậy?
Đừng mà…
Đây là bảo địa mà kẻ khác muốn cũng không tiến vào được đó!
Còn những người khác chưa kịp phản ứng lại.
Nhìn thấy hắn bay ra khỏi Băng nhãn, căn nguyên khí tức vừa rồi còn tăng lên
lại trở về như ban đầu, nhất thời liền sốt ruột, nháo nhào.
“Lãnh chúa!”
“Khương lãnh chúa, ngươi tại sao lại bay ra vậy?”
Hai phó lãnh chúa Canh Hà và Mạc Niên vội vàng chạy ra nghênh đón.
Lãnh Trí và Nghiêm Tôn cũng vội vã chạy tới khua môi múa mép.
“Khương lãnh chúa, ngươi cứ yên chí ở trong đó đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi mau vào tu luyện đi!”
Bọn họ đều trực tiếp gọi Khương Thành là lãnh chúa của Thiên hồng Lĩnh,
không có bất kỳ nghi vấn nào.
“Ngán chết đi được”
Ngán ngẩm?
Lại còn có chuyện thế này?
Điều này là không thể!
Bốn vị phó lãnh chúa cùng với một đám trưởng lão đều cuống cuồng.
“Khương lãnh chúa không thể như vậy được!”
“Ngươi có được ký hiệu lãnh chúa, có thiên chức kích hoạt Băng nhãn mà!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi cứ an tâm ở bên trong thôi, một thắng cảnh tuyệt
vời như vậy, người khác cướp cũng không cướp được, chúng ta chỉ có thể
ngưỡng mộ…”
Nếu đổi thành kẻ khác, bọn họ sớm đã chửi ầm lên rồi.
Để ngươi làm lãnh chúa, ngươi nên đội ơn đội nghĩa, cảm thấy vinh hạnh mới
đúng.
Vậy mà còn dám kén cá chọn canh?
Nhưng mà Khương chưởng môn vừa rồi trực tiếp tạo ra ngũ sắc căn nguyên,
vấn đề hiện tại là Băng nhãn này có xứng đáng với hắn không.
Bọn họ chỉ có thể khuyên nhủ động viên.
Nhưng Thành Ca đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, làm gì có chuyện dễ lùa gạt như
vậy.
“Thiên chức?”
“Ngưỡng mộ?”
Thành Ca rất thuần thục khiến ký hiệu lãnh chúa thoát ra khỏi cơ thể, sau đó
ném trở lại Băng nhãn.
“Ta tới đây cũng không phải là muốn làm lãnh chúa.”
“Các ngươi ngưỡng mộ như vậy, vậy tự mình làm đi, dù sao ta cũng không
thích.”
Nói xong, hắn rời đi.
Lần này mọi người hoàn toàn hoảng hốt.
Đây là sự thật!
“Đừng mà Khương lãnh chúa!”
“Tuyệt đối đừng đi mà!”
“Lãnh chúa thật tốt, tại sao ngươi không làm chứ?”
“Vị trí lãnh chúa của ngươi bọn ta đều đã tán thành rồi, ngươi đã thông qua
khảo nghiệm rồi mà!”
“Đúng vậy, ngươi làm lãnh chúa là mục đích mà mọi người cùng hướng tới…”
Thành Ca nghe những lời này cười rớt nước mắt.
Còn được tán thành?
Ta cần sự tán thành của các ngươi à?
“Mục đích chung? Vừa rồi không phải còn phản đối kịch liệt sao?”
“Hiện ta ta không làm lãnh chúa, không phải đúng ý các ngươi sao?”
“Về phần thử thách của các ngươi, ta chỉ là chơi đùa thôi, hiện tại thử qua rồi,
cũng nên rời đi thôi…”