Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn trăm ngàn người giống như bị thanh kiếm của Khương Thành đàn áp trở

lại.

Cho dù có là Đạo Thành Đạo Thần, hay là Giới Thần, toàn bộ đều bị trận chiến

đấu đầy kích thích vừa rồi làm cho kinh hãi đến run cầm cập.

Hai Thiên Thần bình thường bọn họ còn phải ngước nhìn, hơn mấy trăm Giới

Thần nữa, cứ vậy mà đã chết trước mặt.

Toàn bộ cả quá trình còn chưa đến một phút nữa.

Trái tim bé nhỏ của bọn họ hoàn toàn không thể chịu nỗi cảnh tượng đầy kích

thích như thế.

Khương Thành vốn không thu lại Thái Ngư kiếm.

“Vừa rồi bảo các ngươi cút các ngươi lại cứ thích ở lại thêm chút nữa.”

“Nếu đã không muốn đi thì đừng đi nữa.”

Mọi người còn tưởng lần này là lời tuyên ngôn đại khai sát giới nữa, nhất thời

bị doạ cho mất hồn, than khóc cầu xin được tha mạng.

“Tha mạng đi mà!”

“Tiền bối tha mạng, bọn ta không dám đối địch với ngươi nữa.”

“Đúng đúng đúng, là bọn họ muốn đối địch với người, bọn ta cũng không vừa

mắt lắm rồi.”

“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?”

Khương Thành suy nghĩ một lúc, vừa rồi bọn họ cũng rút binh khí, mở thánh

giới ra, chuyện này còn xem như ta là đứa mù à.

“Đừng hiểu lầm với ta.”

“Không phải các ngươi rất muốn biết bên dưới vực sâu đó có bảo vật gì hay

sao?”

“Không phải muốn lục soát người ta sao?”

“Đến đây mà soát này…”

Hơn trăm ngàn tiên nhân trước mặt kia bây giờ nào có dám lục soát người hắn

nữa.

Mấy Giới Thần ở ngay trước nhất liền lắc đầu xua tay.

“Không không không, bọn ta không muốn biết.”

“Sao bọn ta lại dám lục soát người ngươi chứ?”

“Bọn ta tuyệt đối không dám nghĩ đến bảo vật gì, không hề có chút quan hệ nào

với bọn ta cả.”

“Đúng đó, bọn ta chẳng có chút hứng thú gì với cái gọi là bảo vật cả.”

“Không có hứng với bảo vật?”

Sắc mặt Khương Thành sầm lại.

“Có phải các ngươi không nể mặt ta không?”

Mọi người liền sửa lại.

“Không không không.”

“Bọn ta rất có hứng thú.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta vô cùng có hứng thú với bảo vật, còn mong chờ

không được để mở mang một chút.”

“Vậy sao?”

Khương Thành nở một nụ cười đầy ý vị.

“Nếu đã có hứng thú đến vậy thì ta thành toàn cho các ngươi là được rồi.”

Lời này nói ra làm mọi người cũng có phần mù mị luôn rồi, đến cả đám người

Sở Đình và Phạm Tình cũng có phần không hiểu nỗi.

Lẽ nào ngươi thật sự giao những bảo vật đó ra cho mấy người này xem ư?

Có cần phải phối hợp vậy không chứ?

Sau ba giây, bọn họ mới phát hiện ra bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.

Chỉ thấy Khương Thành sử dụng hai đạo xung kích linh ý, bên ngoài thì mang

theo xung kích thần hồn ở mức chân hồn, hai bên đánh áp.

Với tư thế sét đánh không kịp bưng tay, xử lí đẹp đẽ hai Giới Thần ngay trước

mặt tại chỗ.

Còn chưa chờ mọi người kịp kinh hô thì hắn đã xách cổ hai người này lên, vứt

bọn họ một cách manh bạo vào trong thông đạo thông qua Huyền giới.

Sau đó thì phủi tay, cười hi hi nhìn sang đám người đứng xem đang mang cẻ

mặt kinh hãi kia.

“Nghe thì không biết, chỉ những gì trước mắt mới là thật.”

“Vậy nên ta để bọn họ tận mắt xuống đó xem, như vậy mới có thể có được tình

huống thực tế nhất mà.”

“Chờ lát nữa bọn họ trở lại thì các ngươi hỏi lại xem bọn họ có được bảo vật

gì.”

Trong lòng mọi người điên cuồng muốn bóc phốt, ngươi nói ngôn ngữ gfif vậy,

tại sao bọn ta lại nghe không hiểu cơ chứ?

Cảm thấy dù có trả lời lại ra sao thì cũng là một cái chết ngang thôi.

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở đằng xa mang vẻ mặt sụp đổ.

Lão huynh, ngươi cảm thấy hai Giới Thần này còn có thể quay về không?

Còn chưa nói đến hai người đó trước khi đó còn bị người phế trước khi vào đó

nữa, dù trạng thái có hoàn mỹ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sống được.

Bên kia vừa là khí tức hủy diệt của đao kia, lại thêm sự nguy hiểm từ biển Thiên

Đạo hai bên, ở giữa lại có Di tọa trấn.

Dù bọn họ có thông qua được những cửa ải này thì cuối cùng nơi đến được

cũng là Thái Di Diệu cảnh.

Đến đó rồi, lập tức sẽ bị mang cái danh Thiên ma ngoại vực, chịu sự đối đãi với

quy cách rất cao là tập hỏa từ đám Huyền Thánh cửu trọng.

Khương Thành chờ một lúc, đương nhiên sẽ không chờ được hai người kia trở

về.

“Xem ra hai người bọn họ bị bảo vật làm mê muội đến mức đi không được nữa

rồi.”

“Đều vui quá quên nước luôn rồi, không muốn quay về lại nữa rồi.”

Hắn lại nhìn đám người ở ngay trước mặt mình.

“Thế này đi, phái thêm vào người nữa xuống dưới đó giục bọn họ xem sao.”

Một câu nói bình thường như vậy đã trực tiếp dạo cho mặt hơn trăm ngàn người

tái mét.

Bọn họ cũng có phải đồ ngốc đâu, nào có thể không nghe ra được Khương

Thành đang tìm cớ để giết bọn họ chứ.

“Không, không cần đâu.”

“Bọn ta không muốn gặp bọn họ nữa.”

“Để bọn họ ở dưới đó đi…”

Mọi người vừa xin tha vừa lùi về sau.

Khương Thành nhìn một cái, cố ý làm ra vẻ không vui: “Vậy sao mà được

chứ?”

“Vừa rồi các ngươi còn ở cùng nhau, người một nhà đương nhiền phải kề vai sát

cánh, không được vứt bỏ xa rời nhau.”

“Sau có thể để bọn họ cô đơn nơi dưới đó được?”

Nói xong, hắn lại tóm lấy mấy tên xui xẻo vứt xuống dưới.

Nếu như hai Thiên Thần lúc trước không chết nhanh như vậy thì hơn trăm ngàn

người lần này chắc chắn sẽ phản kháng lại một chút.

Nhưng bây giờ, bọn họ nào có cái gan đó chứ.

Mấy chục Giới Thần đứng trước trực tiếp quỳ phịch xuống.

“Bọn ta sai rồi, bọn ta thật sự đã sai rồi.”

“À đúng rồi, trước đó tiền bối có cho bọn ta hai con đường phải không?”

“Đây là nhẫn trữ vật của ta, mong tiền bối hãy nhận lấy.”

“Đây là của ta, mong tiền bối xem xét nhận giúp…”

Thoáng chốc, Khương Thành bị đống nhẫn trữ vật bắt mắt bao lấy.

Mọi người vì để sống sót mà tranh nhau trước hết, lo nhau mua mạng.

Bọn họ cũng nhìn ra được rồi, trước đây đắc tội cái tên “sát thần” này như vậy

không đổ ít máu thì không có đường lui rồi.

“y, các ngươi lại làm đi đâu đâu rồi?”

Thành ca cố ý để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng động tác tay cũng không hề

chậm.

“Làm thế này thì xa lạ quá.”

“Cái gì, đến cả binh khí và hộ giáp cũng giao cho ta luôn à?”

“Thế này thì làm sao ta có thể không biết xấu hỗ mà nhận chứ?”

Phụt!

Mọi người suýt chút thổ huyết tại chỗ.

Bọn ta nói sẽ giao binh khí và hộ giáp cho ngươi lúc nào chứ?

Rõ ràng là do ngươi cố ý nhắc đến đó được chưa?

Nhưng Khương Thành đã “ám thị” như vậy rồi, bọn họ còn có thể làm sao được

nữa.

Chỉ có thể vừa đau lòng chảy máu mà cởi bỏ hộ giáp, bỏ binh khí xuống, vừa

dâng lên tay Khương Thành.

“Ngươi nhất định phải nhận lấy đó.”

“Đây đều là chút tâm ý của bọn ta, không nhận chính là không nể mặt bọn ta.”

Khuông Thành cảm khái cắt ngang lời bọn họ.

“y, thế này này này, vậy ta chỉ có thể nể mặt các ngươi rồi.”

Sở Đình và Phạm Thình ở phía xa đều mang bộ mặt cạn lời.

Bọn họ quyết định rồi, sau này nhất định phải tránh xa tên này một chút để

tránh có một ngày bị hại đến mức chẳng còn quần để mà mang.

Mà cũng vào ngay lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến mấy đạo

thương mang có khí tức cực mạnh.

Sắc mặt ba đại thần quan trở nên run sợ, ngay lập tức khom người hành lễ.

“Tham kiến sư tôn.”

“Tham kiến cung chủ.”

Bóng dáng tám vị Thiên Đế là Nguyên Đế, Huyết Đế, Tu Đế, Hồn Đế,… xuất

hiện ngay tại hiện trường.

Thật ra bọn họ đã có được tin tức truyền đến từ Sở Đình nên đặc biệt đến đây.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của mười vị Chính Thần, đám người vốn còn đang

vây quanh Khương Thành bị dọa cho run lạnh.

Đội hình này lớn quá rồi.

Lớn đến mức rất nhiều người trong bọn họ bò lết xuống ngay.

“Tham kiến chư vị Chính Thần.”

Chỉ là, tám Thiên Đế đó vốn không thèm để ý đến bọn họ.

Tu Đế nôn nóng bay đến trước mặt ba người, sốt ruột truy hỏi: “Sao chỉ có mấy

người các ngươi, những người khác đâu?”

“Đúng vậy, Tông Quần đâu? Mãn Thiệu đâu?”

“Thu Vũ Tuyền và Tiên Đồ Thánh Tôn đâu?”

Trong lòng Sở Đình thầm mắng, lại còn Tiên Đồ à, rõ ràng là Nguyên Ly Thánh

Tôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK