Do không có tiên phù thông hành nên ngay sau khi hai ca này vào trong thì đã
lệch hướng khỏi hội trường.
Trực tiếp bị đưa vào bên sâu trong núi Phạm Họa Sơn.
Xuất hiện trước mắt bọn họ là một viên đan dược hình tròn có màu đỏ rực toàn
thân.
Vốn là phía trước sáng chói cả mắt thì giờ đã trở thành đỏ rực của ráng chiều.
Ngoài chuyện này ra thì còn có rất nhiều sự uy hiểm ập đến.
Đó là sự công kích đặc biệt chỉ có ở Luyện Tâm đ*o.
Vô hình vô chất, lại không có nơi nào không thể không xâm nhập vào được.
Ngay sau khi nhìn thấy viên đan dược đó thì Tam Nhãn Hổ liền ngã xuống vô
cùng hoa lệ.
Nếu đổi thành mấy đế đan sư hay đạo khí sư bát phẩm vào đây thì còn có thể
dựa vào chiến lực mạnh mẽ chống chọi được tầm mười lăm phút.
Khi thấy tình hình không ổn còn có thể mang theo cơ thể bị thương mà rút lui.
Nhưng Tam Nhãn Hổ lại không làm được chuyện này.
Chiến lực của hắn bằng không, dùng từ cặn bã để miêu tả thì cũng đã xem như
là đánh giá cao rồi.
Nơi này đối với hắn đã vượt quá khả năng, giống như người mới yếu ớt như
chào đời đối diện với một Boss cấp cuối vậy.
Mới tích tắc đã bị giết ngay, không kịp la đến một tiếng nào.
Khương Thành nhanh tay nhanh mắt tóm lấy mấy cọng lông hổ lại, coi như cho
hắn cơ hội hồi sinh.
Sau đó hắn mới tiếp tục đi về phía viên đan dược thần bí đó.
Không giống như Tam Nhãn Hổ, hắn vốn không cảm nhận được có gì nguy
hiểm cả, ngược lại còn cảm thấy ánh ráng chiều xng quanh thật ấm áp, khiến cả
cơ thể thoải mái vô cùng.
Ca này rất nhanh đã phản ứng lại.
“Trước đây ta có được sự chấp nhận của căn nguyên đan, viên đan này có thần
kì hay bá đạo cỡ nào đi chăng nữa thì cũng đến từ căn nguyên đan, vậy nên căn
bản chẳng thể làm hại được ta.”
Sau khi hiểu rõ điểm này, hắn vừa nhẹ nhõng mà đồng thời cũng có chút thất
vọng.
“Ta còn tưởng là có thể chết được một lần.”
“Đúng là lãng phí tình cảm của ca.”
Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt viên đan dược thần bí đó, tóm lấy một cách
đương nhiên.
Ngay sau đó, tất cả những kiến thức luyện đan cứ như bùng nổ, đổ xô vào trong
trí não hắn.
Những kiến thức luyện đan nhiều vô kể này muôn hình vạn trạng, dính đến
những pháp môn luyện đan từng tồn tại của cả Nguyên Tiên giới này.
Cho dù là kích thước to hay nhỏ, cho dù có hiệu quả hay không, cho dù chỉ là
một lần khảo nghiệm thất bại của một ai đó, tất cả đều tràn vào não hắn.
Nếu đổi thành bất cứ một vị đan sư nào khác cũng không có cách nào làm được
điều này.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có khả năng lại gần, cảm ngộ một chút dư âm, sau
đó sẽ bị thương vì sự công kích không đâu có thể tránh được, cuối cùng là chạy
thoát khỏi đây.
Nhưng Khương Thành lại tỏ ra chẳng hề có chút áp lực nào cả.
Có sự chấp nhận của căn nguyên đan thì tự tin như vậy đấy.
Nhưng mà, khi vừa bắt đầu thì những kiến thức về luyện đan đó cũng chẳng có
tác dụng gì với hắn cả.
Bởi vì hắn đã sớm học được đan thuật từ trong hệ thống rồi.
Trước mắt kiến thức mà viên đan dược kia truyền vào đều là kiến thức đan dược
dưới đế đan, nửa khắc sau thì biến thành đế đan nhất phẩm, đế đan nhị phẩm…
Khương Thành vẫn nắm lấy viên đan đó.
Mãi đến khi những khiến thức đó tăng lên đến đế đan cửu phẩm, cuối cùng hắn
mới có được kiến thức mới hoàn toàn.
Bởi vì cuối cùng đó là lĩnh vực mà hắn chưa đạt đến.
Cầm viên đan dược trong tay, thần sắc của hắn không ngừng biến hóa.
Lần này không giống với việc hệ thống trực tiếp cho, cần phải có một phần lí
giải từ chính mình.
Nhưng mà đây cũng là chuyện có mơ cũng khó có được rồi.
Suy cho cùng thì đế đan cửu phẩm cũng là một chuyện trong truyền thuyết rồi.
Không lâu sau, sắc mặt hắn mới bình thường trở lại.
Còn viên đan dược trong tay hắn cũng biến mất không còn tung tích nữa.
Chỉ là ráng chiều màu đỏ xung quanh vẫn chưa tản ra, vẫn tràn đầy lực đan đến
nổi khiến người ta ngạt thở.
Khương Thành mở to hai mắt, hắn biết rất rõ ràng bản thân mình đã đặt chân
lên con đường đế đan cửu phẩm rồi.
Chỉ cần tương lai bản thân tiêu hóa mấy thứ có được trong hồm nay thì coi như
nước chảy thành kênh rồi.
Mở màn hình hệ thống ra xem, luyện đan thuật của hắn quả nhiên đã thăng cấp
một bước lớn, khoảng cách đến thập tứ trọng chỉ còn kém một bước.
Tiếp tục về phía trước, xuyên qua vùng ánh sáng như ráng chiều kia chính là làn
sương mù dày đặc màu xanh dương.
Lần này, sau khi Khương Thành bước vào bên trong thì gặp phải sự công kích.
Sự công kích đó cũng chẳng kiêng kị ai, lợi hại lạ thường.
Trong sự công kích đó, hắn cảm nhận được lực khí rất nồng đậm.
Không ngoài dự liệu, đây chính là khảo nghiệm về luyện khí.
Hắn vốn chưa được sự thừa nhận của căn nguyên khí, chỉ có thể dựa vào sức
mạnh của bản thân mà chống chọi.
Vẫn may là luyện đan thuật của hắn cũng coi như đạt đến trình độ đế cấp cửu
phẩm rồi.
Đặt ở Luyện Tâm đ*o, hắn đã là tuyển thủ có chiến lực bộc phá mà trong lịch
sử trước nay chưa từng có rồi.
Làn công kích của sương mù màu xanh dương vốn không gây ra sát thương quá
lớn đối với hắn.
Cứ như vậy từng bước từng bước một, hắn đã đến trước mặt một thanh kiếm
nhỏ màu xanh dương.
Có kinh nghiệm từ viên đan dược trong cửa ải trước, Thành ca cũng biết được
thanh kiếm này có nghĩa là gì.
Chỉ cần cầm lấy chuôi kiếm nhỏ này, kiên trì một lúc thì sẽ tự dưng có được
một khối kiến thức luyện khí khổng lồ, cứ mãi đến tầng cao nhất là đan khí sư
cửu phẩm.
“Thế này đúng là vừa hời vừa dễ.”
Bốn môn đan, khí, phù, trận hắn chỉ mới thăng cấp hệ thống luyện đan thuật.
Luyện khí, chế phù, trúc trận hắn vẫn chỉ ở trình độ cửu phẩm tiên khí, tiên phù
thời kì Cổ Tiên giới năm đó.
Không phải hắn không muốn thăng cấp mà là điểm tiên nguyên đều dùng để
thăng cấp chiến lực hết rồi.
Dưới tình huống không cần thiết, hắn không muốn lãng phí ở mấy kĩ năng này.
Nhưng cơ hội trước mắt này đối với hắn mà nói là một cơ duyên cực lớn.
Một khi thành công thì có thể giúp hắn tiết kiệm được gần cả trăm tỷ.
Vậy nên hắn cầm lấy không chút do dự nào.
Ngay thời khắc tiếp theo, hắn ngã xuống một cách hoa lệ.
Không có sự chấp nhận của căn nguyên khí, thanh kiếm nhỏ này không thể nào
chạm đến được.
Lúc nảy ở bên phía đan dược thuận lợi quá mà Thành ca đã quên mất nơi đây
thật ra rất nguy hiểm, quên mất bản thân ban đầu còn mong bị giết nữa.
Bây giờ đột nhiên lại chết khiến hắn trở tay không kịp.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực kẻ địch, sắp xếp phương
án hồi sinh!”
“Ting! Kí chủ thành công luyện hóa được tinh hoa khí nguyên của Luyện Tâm
Đạo!”
Hóa ra thứ này gọi là tinh hoa khí nguyên?
Thành ca suy nghĩ.
Nếu như coi Luyện Tâm đ*o là một thế giới, vậy thứ này có thể được coi là
hạch tâm của thế giới nhỉ?
Koong ngoài dự liệu thì phía sau sẽ còn có tinh hoa phù nguyên và tinh hoa trận
nguyên nữa.
Nếu như bản thân mình luyện hóa hết được tất cả có phải mình sẽ trở thành chủ
nhân của một nửa Luyện Tâm đ*o này?
“Ting! Kí chủ hồi sinh thành công!”
Lần này sau khi Thành ca sống lại, thanh kiếm nhỏ đó cũng biến mất không
tung tích.
Lần này, làn sương mù màu xanh dày đặc bốn phía dường như không còn bài
xích hắn chút nào, càng không có chút công kích nào cả.
Nhưng mà sự thay đổi lớn nhất thì nằm trên chính cơ thể hắn.
Vô số kiến thức về luyện khí tràn vào đầu óc hắn như trút nước, từ bậc giai bình
thường thẳng mãi đến đạo khí cửu giai không gì là không có, bao la bát ngát.
Khương Thành phải mất rất nhiều thời gian mới bình thường trở lại.
Cùng lúc này, thanh tiến độ trong hệ thống luyện khí thuật của hắn đang điên
cuồng tăng lên.
Thập cấp, thập nhất cấp, thập nhị cấp…
Mãi đến một nửa của thập tam cấp, cuối cùng mới ngừng lại.
Chuyện này có nghĩa là hắn cách cánh cửa là đạo khí sư cửu phẩm có một bước
chân mà thôi.