Thật ra vị quốc sư này không phải là người xuyên qua từ kỷ nguyên thứ ba.
Hắn thật sự là nguyên sĩ Thiên tộc bản địa.
Sở dĩ hắn có lòng thù địch lớn như vậy với Khương Thành, thái độ thẳng thắn
sau đó là bởi vì hắn thật sự tiên đoán được ma thai.
Hắn thật sự là vì sự an nguy của cả Thiên tộc.
Chứ không phải là vì ân oán cá nhân, trước đây hắn cũng không có thù hận gì
với Khương Thành.
Đáng tiếc là, Quân Vương không biết.
Lão già này còn tự cho mình là rất thông minh.
Rõ ràng là quốc sư cũng nói không biết rồi, hắn còn tưởng rằng người ta có ý
thức giữ bí mật mạnh mẽ, cố tình giấu giiếm.
Vì vậy, hắn trực tiếp mở chỗ trống nói thẳng ra.
“Các hạ tốt hơn hết là đừng giả vờ nữa, ngươi hận Khương Thành như vậy, ta
biết nguyên nhân.”
“Ngươi hoặc là đến từ Thiên Cung, hoặc là đến từ những môn phái ở Khiếu
Mang vực từng là kẻ thù với Khương Thành, đúng không?”
“Chúng ta đều đến từ nơi đó, đều có thù oán với tiểu tử đó, trong chuyện giết
chết hắn đều có cùng mục tiêu.”
“Huống hồ giết chết hắn cũng xem như là loại trừ một đối thủ cạnh tranh lớn,
ngươi nói có đúng hay không?”
Quốc sư trực tiếp chết lặng trước những gì hắn nói.
Những tin tức mà Quân Vương tiết lộ, trong phút chốc hắn hoàn toàn không tiêu
hóa được.
Nhưng hắn đã nhận được rất nhiều thông tin.
Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đều đến từ một thế giới khác, lúc trước Thành
ca trực tiếp công khai với Tinh Diệu Hoàng, hắn có biết.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, thế mà ‘Ngọc Hoàn Vương’ trước
mặt cũng đến từ thế giới đó.
Hắn nói một cách kỳ quái: “Khó trách ngươi xem trọng Thu Vũ Tuyền đến như
vậy!”
“Ha ha, đó là đương nhiên.”
Quân Vương mỉm cười, sau đó tò mò hỏi: “Rốt cuộc các hạ đến từ môn phái đó,
hay là đến từ Thiên Cung?”
Quốc sư cũng không biết Thiên Cung là cái gì.
Vì thế hắn lắc đầu, cố tình nói suông.
“Ta không phải người của Thiên Cung, mà là người của môn phái nào đó,
không tiện tiết lộ chi tiết.”
Sau đó, hắn bình tĩnh hỏi: “Còn những người khác thì sao? Bọn họ cũng ở
Vương triều Tinh U sao?”
Hiện tại hắn đang nghi ngờ liệu Tinh Diệu Hoàng và những thân vương khác có
phải cũng đến từ thế giới đó hay không.
Nếu không thì tại sao bọn họ lại bảo vệ Khương Thành như vậy?
Quân Vương bật cười: “Không không không, dựa theo quan sát trong khoảng
thời gian này của ta, ngoại trừ Khương Thành và Thu Vũ Tuyền trong hoàng
thành, hẳn là cũng chỉ có ta đến từ bên đó.”
“Đương nhiên, cũng không loại trừ sau khi có người tới đây có sức mạnh cảnh
giới quá thấp, ẩn nấp quá sâu, tạm thời không bị phát hiện.”
Hắn nhún vai bất lực.
“Thế giới này quá rộng lớn, trăm ngàn người tới đây, chỉ là một phần cực ít.”
“Ta đoán bên Tiên tộc ở phía đối diện hẳn là chiếm đại đa số, dù sao thì bên
Thiên tộc này cũng không có mấy người.”
“Đúng rồi, bên ngươi như thế nào, có tìm được người nào khác đến không?”
Quốc sư suýt nữa đã bị hắn làm cho sợ ngây người.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân thuận miệng hai câu thì đã moi ra
được nhiều tình báo đáng sợ như vậy.
Một thế giới khác, thế mà có trăm ngàn người đi tới Thiên giới?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Dị giới xâm lược sao?
Hơn nữa, bất tri bất giác đã thâm nhập đến cấp bậc thân vương rồi.
Đây là chuyện kinh khủng đến mức nào?
Nếu không phải cảnh giới ‘Ngọc Hoàn Vương’ của Quân Vương sở hữu quá
cao, hắn đã muốn bắt giữ ngay tại chỗ, sau đó thi triển bí pháp tìm kiếm trí nhớ
của hắn.
“Bên ta tạm thời không phát hiện gì.”
Quốc sư tiếp tục hỏi một cách không rõ ràng: “Đúng rồi, mục tiêu của ngươi
được hoàn thành như thế nào rồi?”
Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc trăm ngàn người đó có âm mưu gì, cái gọi là
‘mục tiêu’ cũng chỉ là vì nói chuyện.
“Không có đầu mối.”
Trong mắt Quân Vương, quốc sư này cũng là đối thủ cạnh tranh thần vị.
Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này.
“Chúng ta vẫn nên thương lượng làm thế nào để hợp tác đối phó Khương Thành
đi, tiểu tử đó yêu nghiệt như thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, năm đó chúng ta
đã bị hại sâu sắc…”
Quốc sư còn muốn moi thêm một chút tình báo.
Nhưng sau đó cho dù hắn có nói thế nào, Quân Vương cũng không tiết lộ thêm
thông tin.
Bởi vì ngay cả việc bản thân quốc sư đến từ môn phái nào, bản thể là ai hắn
cũng không nói.
Nếu như ngươi đã không ngay thật như vậy, vậy thì ta cũng phải giữ lại một
chút.
Quốc sư âm thầm suy nghĩ một chút, nếu muốn biết ‘âm mưu’ của trăm ngàn
người đó, nhất định phải giữ lại tuyến Quân Vương, tiếp tục lá mặt lá trái với
hắn.
Hơn nữa, có người này làm đồng minh, việc khống chế Vương triều Tinh U và
đối phó với Khương Thành quả thực rất thuận lợi.
“Có thể, vậy chúng ta hợp tác đi.”
Nghe được lời này của hắn, Quân Vương hài lòng nở nụ cười.
“Hợp tác vui vẻ!”
Vào lúc bọn họ bên này đang thương lượng về các vấn đề hợp tác tiếp theo,
Khương Thành đã chính thức đi vào địa giới Vương triều Nhật Diệu.
Nơi này không khác biệt bao nhiêu so với Vương triều Tinh U.
Tam đại vương triều Nhật, Nguyệt và Tinh, những người sống ở đó đều là người
Thiên tộc, thứ bọn họ tu luyện đều là linh ý như nhau.
Sở dĩ chia làm tam đại vương triều, chỉ vì việc vương triều thống nhất vào trước
đây mà các cấp cao xảy ra mâu thuẫn.
Hiện tại Thành ca cũng không có kế hoạch rõ ràng nào.
Tranh đoạt thần vị, hắn biết bản thân không có được sự thừa nhận của Thiên
Đạo.
Điều duy nhất hắn có thể làm cũng chính là tìm được đệ tử Phi Tiên Môn và
người quen trước kia, sau đó thuận tay giúp đỡ bọn họ.
“Không biết những đệ tử đáng yêu của ta hiện tại là thân phận gì.”
Hắn cũng có thể đoán được, những người khác sau khi đi tới kỷ nguyên đầu tiên
sẽ lựa chọn phương thức gì.
Chắc chắn sẽ ngoan cường che giấu thân phận của bản thân, tuyệt đối không thể
bị người ngoài biết được.
“Điều này làm cho ta có thể đi đâu để tìm bọn họ được đây?”
Hắn đang suy nghĩ ở nơi này, không hiểu sao lại cảm thấy trái tim của bản thân
hơi ấm áp.
Thế mà viên Tử Tâm Tinh đó lại đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Chỉ có điều nó đang ở bên trong trái tim, không thể nhìn ra từ bên ngoài.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Khương Thành xem xét vài lần, phát hiện chút động tĩnh này của Tử Tâm Tinh
rất yếu ớt, cũng không ảnh hưởng tiêu cực gì với bản thân.
Chỉ là dù sao thì phần này cũng là trái tim, cho nên không thể cho rằng không
có chuyện gì xảy ra.
“Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì nổ tung trái tim của ca đi, cho ta một cái
sảng khoái.”
“Không có bản lĩnh thì yên tĩnh chút!”
Từ sau khi giết chết Hy Mộc, hắn cảm thấy viên Tử Tâm Tinh này vẫn còn rất
hữu ích.
Nếu không có nó, bản thân hoàn toàn không thể chống lại được cao thủ Thiên
giai thập trọng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một nữ tử bay ra từ đám mây trắng trước mặt.
Nữ tử này trông khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, da đẹp hơn tuyết, đôi
mắt như nước mùa thu, lộ ra màu sắc trong như pha lê.
Tay áo lụa mỏng như cánh ve sầu, bàn tay màu trắng thuần mềm mại như không
xương.
Dưới váy khói xanh, cẳng chân thon dài như ẩn như hiện, một đôi chân nhỏ
nhắn đạp lên mây trắng, giống như Phi Thiên mà Thành ca đã từng nghe trong
truyền thuyết.
Sau khi nhìn thấy Khương Thành, khóe môi hồng nhuận của nàng khẽ nhếch
lên, lộ ra nụ cười ấm áp và thân thiết.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”
Nụ cười đó, vốn dĩ ‘Phi Thiên’ như muốn phá không rời đi, lập tức trở nên có
khói lửa.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, ngay cả tâm trạng của Thành ca cũng rạng rỡ hẳn
lên.
Mặc dù… hắn hoàn toàn không biết đối phương.
“Ngươi đặc biệt đến tìm ta?”
Hai hàng lông mày của ca không khỏi run rẩy, trêu ghẹo nói: “Đừng nói ngươi
cũng là nguyên sĩ đến giết ta nhé? Đối mặt với ngươi, ngắt hoa mạnh tay cũng
thấy khó.”
Nữ tử ở phía đối diện mỉm cười dịu dàng.
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta đến tìm ngươi, chỉ vì ngươi là đồng bọn định mệnh của
ta.”