“Các ngươi đánh nhau gì vậy?”
“Suýt chút nữa ảnh hưởng tới người vô tội như ta, như vậy không tốt cho lắm?”
“Giới tu luyện thì nên dĩ hòa vi quý, mọi người có chuyện gì, không thể ngồi
xuống từ từ thương lượng sao?”
Ca này cũng thật nhiệt tình, mang một dáng vẻ của người theo chủ nghĩa hòa
bình.
Có điều nữ nhân Băng tộc bị hắn chặn lại vừa tức giận vừa lo lắng.
“Mau tránh ra!”
Nàng vung hai kiếm vào Khương chưởng môn, muốn lao ra.
Nhưng với thực lực Đế cảnh nhị trọng của nàng, thật sự là không đủ.
Hai kiếm đều bị Khương chưởng môn ung dung chặn lại, mà lúc này, mười mấy
người phía sau kia cũng đuổi tới.
Đám truy binh phía sau này, thật ra cũng bối rối.
Vốn dĩ bọn họ cho dù có thể đuổi kịp, cũng phải mất nhiều thời gian.
Nào biết Thành Ca ngăn một cái, giúp bọn họ chặn Băng nữ kia lại.
“Cung Tình, ta xem lần này ngươi còn trốn đi đâu!”
Một tên thanh niên mặt trắng Đế cảnh nhất trọng cầm đầu bước ra.
Băng kiếm trong tay hàn quang lẫm liệt, giống như sự thù hận và sự hung bạo
trên mặt hắn làm người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không để cho ngươi chết tử tế!”
“Trước đây ngươi không phải rất kiêu ngạo sao, ta muốn cho tất cả mọi người
thấy dáng vẻ thảm hại của ngươi khi bị giẫm xuống bùn!”
Cung Tình Băng nữ bị đuổi theo đó thở hổn hển.
Cơ thể cấu tạo bởi lớp băng màu xanh nhạt, còn có thể thấy hàng loạt vết
thương kinh hoàng.
Mặc dù không có máu tươi, nhưng đủ để nhìn ra thương thế nặng bao nhiêu rồi.
Có điều khi đối mặt với truy binh đang từng bước dồn ép, nàng vẫn nhanh
chóng bình tĩnh lại.
Không những không hoảng sợ la hét, ngược lại còn cười khinh miệt.
“Triều Quang, dựa vào phế vật như ngươi?”
“Nếu không phải là ngoài ý muốn, hôm nay vốn nên là ngày giỗ của ngươi!”
Giọng nói của nàng mang đầy sự tiếc nuối.
“Ha, chết đến nơi rồi vẫn còn cứng miệng.”
Tên thanh niên tên Triều Quang giương băng kiếm lên.
“Bắt lại cho ta!”
Bản thân hắn Đế cảnh nhất trọng kia là không đủ, nhưng mười mấy người đi
theo phía sau hắn, có hai người là Đế cảnh nhị trọng.
Lấy nhiều đánh ít, trận chiến này căn bản sẽ không có bất kỳ hồi hộp nào cả.
Nhưng mà điều khiến Thành Ca bất ngờ là, loại cục diện mười mươi này, mười
mấy người đối diện kia lại giống như bưng ly trà sợ sẽ tràn ra bất cứ lúc nào
vậy, cực kỳ cẩn thận.
Mà bản thân thanh niên kia, trước khi hạ lệnh cũng nhịn không nổi lùi về sau,
ẩn mình thật chắc sau lưng hai tên Đế cảnh nhị trọng.
Hắn dường như rất lo lắng Cung Tình sẽ dùng thủ đoạn kỳ quái gì đó giết mình.
Mười mấy tên Đế cảnh bao vây lại cũng không ồ ạt giết tới, mà từng chút thu
hẹp vòng vây.
Tầm mắt bọn họ không hề rời khỏi băng nữ Cung Tình kia một xíu nào, ngay cả
việc ngón tay nàng hơi nhúc nhích, cũng sẽ thu hút sự chú ý.
Dường như, nữ nhân chỉ là Đế cảnh nhị trọng này vô cùng nguy hiểm.
Một trận đại chiến, như sắp nổ ra.
“Là các ngươi mù rồi, hay là ta bật tính năng tàng hình?”
Thành Ca rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Đcm, các ngươi xem như ta không tồn tại đúng không?
“Người sống sờ sờ như vậy, các ngươi không nhìn thấy sao?”
Hắn không nói thì không sao, vừa nói ra, lửa giận của Cung Tình dâng trào.
Nếu không phải bị người này ngăn lại, ít nhất nàng còn có thể trốn được một hồi
nữa.
Cho dù cuối cùng không trốn thoát, ít nhất cũng sẽ không bị bao vây trước ở
đây không phải sao?
Đồng tử nàng phun lửa, giận đến nỗi không biết nên nói gì cho phải. Chỉ có thể
trợn mắt nhìn bóng lưng Khương chưởng môn, hận không thể cho hắn một
kiếm.
Mà đám người Triều Quang đối diện kia sững sờ một hồi, chợt rối rít cười ra
tiếng.
“Ha ha ha!”
“Bọn ta thật may nhờ các hạ chặn lại…”
Bọn họ cũng không biết Thành Ca nhô ra từ nơi nào, trước đó còn tưởng rằng
hắn tới tiếp ứng cho Cung Tình nữa.
Bây giờ xem ra, thật giống như chỉ là một người đi đường.
Đế cảnh nhất trọng tầm thường, cũng không có gì đáng nói.
Đang phân vân không biết là nên đuổi hắn đi hay giết luôn đây, Thành Ca ngắt
lời bọn họ trước.
“Nếu ta giúp các ngươi, vậy các ngươi có phải nên cho một chút tôn trọng với
nhân vật chính ta không?”
Triều Quang có chút phản ứng không kịp.
“Ngươi nói gì?”
Khương chưởng môn cười tủm tỉm nói: “Các ngươi song phương có thù oán gì,
nói cho ta nghe một chút, ta có thể bớt chút thời gian bận rộn của mình để phân
xử cho các ngươi.”
Hắn nghĩ mình xuất đạo nhiều năm như vậy, còn chưa có giúp ai chủ trì công
đạo.
Lần này coi như là bổ sung khoảng trống trong nghiệp vụ.
Thấy vẻ mặt của mọi người đều trợn mắt hốc mồm, hắn còn tưởng rằng không
tín nhiệm mình, vì vậy vỗ ngực bảo đảm.
“Các ngươi yên tâm đi, con người ta nói chuyện đạo lý, tuyệt không thiên vị ai.”
Mặc dù Triều Quang đối diện kia nhìn rất giống nhân vật phản diện tiêu chuẩn.
Nhưng Thành Ca làm việc rất chú trọng, không hỏi rõ trước tuyệt không đưa ra
kết luận, dẫu sao nhân vật phản diện không thể dựa hết vào nói chuyện và biểu
tình để phán đoán không phải sao?
Tại trận đầu tiên là một sự an tĩnh quỷ dị, ngay sau đó Triều Quang và mười
mấy người bên cạnh tất cả đều phá lên cười.
“Ha ha ha ha, ngươi vừa nói cái gì?”
“Phân xử cho chúng ta?”
“Người này chẳng lẽ là một tên ngốc mới chui ra khỏi nơi rừng sâu núi thẳm, lại
còn phân xử?”
Triều quang mặt đầy giễu cợt trách mắng: “Ngươi biết chúng ta đang làm gì
sao, còn ngu ngốc nhào vào?”
“Ngươi là quái gì chứ? Ngươi xứng sao?”
“Đến phiên ngươi ra mặt sao?”
Những người khác lại ồn ào hơn.
“Ta nghĩ giết hắn luôn đi!”
“Để cho hắn mở mang một chút sự hiểm ác của giới tu luyện…”
Ngay cả Băng nữ sau lưng Thành Ca cũng cau mày, lộ ra vẻ xem thường.
Nàng xuất đạo như vậy nhiều năm, trải qua vô số trận chiến và nguy hiểm, còn
từ chưa thấy ai xem vào chuyện người khác như vậy.
Huống chi thực lực người này yếu như vậy, hoàn toàn chính là “Không biết tự
lượng sức mình”.
Thành Ca khẽ lắc đầu một cái, các tiểu tử, các ngươi tự thu hẹp đường mình rồi!
“Không thể nói như vậy!”
“Loại chuyện phân xử này không có liên hệ gì với cảnh giới, ta sẽ xử lý mọi
việc công bằng.”
“Nào nào nào, các ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Lời còn chưa nói hết, một tên Đế cảnh nhị trọng gần nhất mặt đầy căm tức
chém tới.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Giết hắn!”
Năm tên Đế cảnh nhất trọng khác cũng đồng thời ra tay với Thành Ca.
Đế cảnh khác một trọng chính là kém một cảnh giới lớn.
Thành Ca có thể đấu lại Đế cảnh tứ trọng, đối mặt với Đế cảnh nhị trọng, vậy
thì thật sự đè bẹp.
Kiếm quang chợt lóe, người chung quanh còn chưa kịp phản ứng, tên Đế cảnh
nhị trọng kia liền bị tiên hồn và Huyền văn quấn chặt.
Thậm chí không thể chống trả.
Nhanh như chớp, năm tên Đế cảnh nhất trọng xuất thủ kia cũng té xuống.
Một trận gió rét thổi qua, rõ ràng đều tu luyện băng lực, nhưng những người có
mặt còn lại đều cảm thấy lạnh cả người.
Chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Làm sao mà sáu người ngã xuống một cách không hiểu được?
Trong đó còn có một Đế cảnh nhị trọng?
Đừng nói là Triều Quang đối diện, ngay cả Cung Tình sau lưng kia cũng run lên
sợ hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Đây là Đế cảnh nhị trọng!
Cho dù nàng có nắm chắc giết chết một hai người, nhưng cũng tuyệt đối không
làm hời hợt như vậy.
Người này là một siêu cấp cao thủ!
Thực lực của hắn, căn bản không phải Đế cảnh nhất trọng!
Phùs!
Thành Ca thổi thổi mũi kiếm, lúc này mới thản nhiên nhìn phía đối diện.
“Bây giờ ta có tư cách chủ trì công đạo rồi chứ?”