cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.
Lần này không hề xuất hiện Vẫn giới tiên tàng, cũng xem như là một sự tôn
trọng cuối cùng của Lăng dành cho bộ hạ cũ của Thiên cung.
Và trận đại chiến xảy ra trên Từ Tinh đảo này cũng kết thúc tại đây.
Nhóm người Hạo Vương và Gia Vương xem như là phản đồ của Hám Thiên
cung, Tiêu Đế cũng ngầm cho phép Khương Thành xử lý bọn họ.
Nhưng sau trận chiến này, hai mươi nghìn tiên nhân còn lại của Hám Thiên
cung vẫn chủ động dọn khỏi động phủ, giữ khoảng cách xa hơn với Phi Tiên
môn, có dáng vẻ muốn đến chết cũng không qua lại.
Một phần là vì bị sức chiến đấu của cường hãn của Khương Thành làm cho
sửng sốt.
Một mình giết chết ba Thánh Chủ đỉnh phong đã hoàn toàn xứng đáng trở thành
cường giả cấp Thánh Tôn rồi.
Một mặt khác, nhóm người Hạo Vương dù sao cũng là đồng liêu cùng làm việc
nhiều năm với bọn họ.
Đối với chuyện này, Thành ca chẳng thèm quan tâm.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn bấu víu giao tình gì với Hám Thiên cung.
Huống hồ bây giờ hắn cũng đã đủ nhiều việc lắm rồi.
Sau lần đại chiến này, Thành ca thu hoạch được một lô chiến lợi phẩm lớn.
Vì để làm một tấm gương chưởng môn, hắn cống hiến một phần nguyên liệu và
trang bị không dùng tới ra, bổ sung vào bảo khố của tông môn.
Còn những thứ dư lại, cơ bản đều được đổi thành huyền tinh hệ thống.
Hiện nay huyền tinh của hắn đã tăng lên hơn một triệu bảy trăm hai mươi nghìn
rồi.
Ngoài ra thì thu hoạch lớn nhất của lần này đó là một kiếm một đao của Gia
Vương và Hạo Vương.
Hai món đế khí siêu phàm này, người luyện chế năm xưa đều là Thánh Chủ
bình thường nên ẩn chứa ở bên trong cũng chỉ là thánh giới bình thường, hiển
nhiên không thể nào sơ được với Thái Ngư Kiếm.
Nhưng giá trị thì vẫn không đong đếm được.
Trận chiến vừa kết thúc, Ngộ Sơn đã đeo bám lấy hắn không rời nửa bước.
“Sư tôn, hai món đế khí siêu phàm kia ngươi cũng không dùng tới, không ấy
ngươi để cho đồ nhi là ta đi!”
Không chỉ có Ngộ Sơn, đám người Trường Dương, Trường Bách, Đoan Phong
và Thiên Hợp cũng lẽo đẽo theo sát phía sau, ánh mắt của mỗi người đều dính
chặt lên một đao một kiếm kia.
Cứ như đã mọc rễ rồi vậy, hoàn toàn không che giấu khát vọng của bản thân.
Hết cách rồi, đó là đế khí siêu phàm mà.
Sau khi có được nó, đừng nói lực chiến đấu tăng lên theo cấp số nhân, ít nhất
cũng phải là thoát thai hoán cốt.
Loại cám dỗ này thì ai mà chịu cho được chứ?
Chỉ là bọn họ không có mặt dày như Ngộ Sơn, nói ra mà không biết ngại.
Trong lòng Thành ca nhủ thầm, các ngươi cũng biết nằm mơ quá hả?
Lại còn muốn hút máu từ trên người của ta à?
Đặc biệt là cái tên Kim Phong và Chung Vũ kia, rõ ràng là gián điệp mà, bộ
không biết xấu hổ là gì hả?
“Hai món đế khí này, các ngươi đừng hòng mơ tới, ta phải để lại cho Kỷ Linh
Hàm.”
Có món đồ nào tốt, người đầu tiên mà ca này nghĩ đến vẫn là Hàm muội tử.
Đám người Trường Dương và Đoan Phong ở phía sau nghe được câu này chỉ có
thể dập tắt suy nghĩ kia.
Bọn họ tự cảm thấy quan hệ của bản thân với Khương Thành dù có ra sao cũng
không so được với Kỷ Linh Hàm.
Nhưng Ngộ Sơn lại không chịu từ bỏ.
“Kỷ sư tỷ chỉ có một mình, không dùng hết hai món binh khí đâu, dư ra một
món có thể đưa cho đồ nhi cũng được.”
Lão già này chà chà tay, hí hí cười nói: “Sau này ta và sư tỷ một kiếm một đao,
che trái chắn phải, sư tôn ngươi có ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.”
Khương Thành âm thầm phỉ nhổ trong lòng, ngươi cũng biết móc nối quan hệ
dữ nhỉ.
Từ lúc nào mà Kỷ Linh Hàm thành sư tỷ của ngươi rồi?
Ca đến bây giờ vẫn chưa thừa nhận cái tên đồ đệ tốt là ngươi mà hả?
Nhưng sau khi chứng kiến trạng thái nhục nhã mất khống chế cuối cùng của
Hạo Vương, hắn cũng hoàn toàn hiểu được Ngộ Sơn.
Lão già này cả ngày tu luyện đạo Túng Tình, khó tránh đạo tự thân cũng bị ảnh
hưởng theo.
Hắn còn có thể giao tiếp bình thường với người khác đã xem như là bậc có ý chí
kiên định rồi.
“Kỷ Linh Hàm dùng kiếm, ngươi cũng dùng kiếm, ngươi nói ta nên cho ai
đây?”
Ngộ Sơn há miệng, rất muốn nói tất nhiên là cho đại đệ tử đứng đầu như ta rồi.
Nhưng suy nghĩ đến hậu quả của việc nói ra câu này rất có thể là một cái bạt tai,
hắn chỉ đành nuốt ngược trở vào.
“Khụ, vậy đồ nhi sẽ phát huy tác phong khiêm nhường, nhường Kỷ sư tỷ, lựa
chọn bỏ kiếm dùng đao vậy…”
“Thôi bớt đi.”
Khương Thành bĩu môi: “Đợi sau này ngươi biểu hiện tốt rồi nói sau.”
Ngộ Sơn như một miếng keo sao có thể chấp nhận từ bỏ như vậy được.
“Trước giờ đồ nhi luôn biểu hiện rất ưu tú, lần này ngươi luyện chế thành công
đế khí siêu phàm, ta cũng lập được công lớn mà!”
“Không phải ta đã thưởng cho ngươi quyền đặt tên rồi sao, còn thấy không thỏa
mãn chỗ nào nữa?”
Chỉ là cái quyền đặt tên nhỏ nhoi, Ngộ Sơn tất nhiên không thể nào hài lòng
được.
“Sư tôn, ngươi cũng nhìn thấy rồi, trong trận chiến ban nãy, ta đường đường là
một Thánh Chủ đỉnh phong mà đến cả một Thánh Chủ bình thường cũng đánh
không lại.”
“Nếu việc này mà truyền ra ngoài, chẳng phải mặt mũi của ngươi đều mất sạch
đó à!”
Thành ca không hiểu lắm ý của hắn là gì.
“Tự bản thân ngươi không cố gắng thì liên quan quái gì đến ta?”
Logic của Ngộ Sơn cũng khá là rõ ràng: “Ta là đồ đệ của ngươi, sau này người
khác sẽ nói Khương Thành không biết cách dạy dỗ đồ đệ thì bản thân hắn chắc
chắn cũng chả ra làm sao.”
“Nếu như lần sau ta lại còn thua một tên Thánh Chủ bình thường có đế khí nào
nữa, vậy ngươi lại càng mất mặt hơn, những chiến tích kia có khi cũng sẽ bị
người khác nghi ngờ là ngươi được nhường…”
“Cái gì?”
Thành ca trực tiếp bị hắn chọc tức đến bật cười.
Cái này là dùng mấy tình huống xấu để uy hiếp ta đó hả?
“Vậy được thôi!”
Hắn cắn răng, cười nhạt, nhét thanh đao mà Hạo Vương dùng vào trong lòng
Ngộ Sơn.
“Đây là tự ngươi bỏ kiếm dùng đao đấy nhé, nếu lần sau để ta biết đao đạo của
ngươi không có tiến bộ gì, làm mất mặt ta khắp nơi, vậy ngươi cứ ở đó chờ chết
là vừa!”
Sau khi hắn rời đi, đám người Trường Dương và Đoan Phong đều nhìn Ngộ Sơn
với ánh mắt “khâm phục”.
“Ngươi giỏi thật, dám nói với trưởng môn những lời kia.”
“Chán sống quá rồi hả?”
Ngộ Sơn yêu thích thanh đao kia không thôi, đắc ý nhướng mày.
“Nhưng ít nhất là ta thành công có được nó rồi, học hỏi đi nhé.”
Khoảng thời gian tiếp theo, Phi Tiên môn bắt đầu ngày một phát triển.
Hai tên tổng quản Đoan Phong và Thiên Hợp tiếp quản sự vụ của tông môn,
chiếu theo thực lực và thiên phú, sắp xếp ổn thỏa người của Kim Hàn tông và
Bạch Tiên tông ở nội môn và ngoại môn.
Hai bọn họ không giống như Khương chưởng môn, đặt ra cái gì mà phân đường
thứ nhất thứ hai này nọ.
Đó không phải là việc mà một tông môn muốn phát triển nên làm.
Thành ca vốn đang tính rời khỏi Tiên Võ châu, lên đường đi tìm đám người Kỷ
Linh Hàm.
Nhưng vì đợi cái ngày vạch trần âm mưu của hai người kia nên hắn quyết định
nhẫn nại chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Đối với đề nghị gia tăng vị trí trưởng lão và chế độ thưởng phạt ở trong nội bộ
của hai người họ, hắn đều hoàn toàn chấp thuận, ca này cũng muốn nhìn xem
rốt cuộc bọn họ có chiêu trò gì.
Nhưng hắn đâu có biết, hai người này thật sự là vì muốn làm lớn mạnh Phi Tiên
môn.
Môn đồ của hai phái gia nhập, lại lần nữa giúp hắn tăng một lượng lớn giá trị
thống trị.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Đoan Phong và Thiên Hợp lại bắt đầu chiêu mộ
người mới ở bên ngoài.
Khoảng thời gian này, tin tức về trận chiến ở Từ Tinh đảo được lan truyền mau
chóng, các thế lực lớn ở Tiên Cực đại lục đều kinh ngạc một trận.
Khương Thành chém chết ba Thánh Chủ đỉnh phong, lực chiến đấu này chỉ là
thứ yếu thôi.
Mấu chốt người mà hắn giết là của Hám Thiên cung, hơn nữa giết xong còn
chẳng bị sao cả.
Điều này thì đáng suy ngẫm rồi đây.
“Hám Thiên Cổ Thánh bao dung hắn quá đấy?”
“Thần Quân dưới trướng bị giết mà cũng nhịn được?”
“Cái tên Khương Thành muốn lên trời luôn rồi hả, cái đà này là hoàn toàn có
thể muốn làm gì thì làm ở Tiên Võ châu rồi.”
“Thân phận của hắn tuyệt đối không bình thường!”
“Ngươi nói như thế cũng có khả năng lắm đấy, năm đó ta còn thấy kỳ lạ vì sao
Huyết Đế và Tâm Đế của Thiên cung lại phải nhún nhường cái tên này, bây giờ
xem ra, bọn họ là vì nể mặt mũi của Chiến Đế!”
“Đúng luôn rồi, chắc chắn là như thế!”
“Thái tử gia của Hám Thiên cung!”
“Cái gì Hạo Vương, Gia Vương, cùng lắm chỉ là lão thần của thiên cung mà
thôi, to gan dám đối đầu với thái tử gia, vậy không phải là đang tự tìm đường
chết à?”