Phải chọn ai, bản thân mình có bị đẩy ra không đều là chuyện khiến người ta lo
lắng.
Nhưng chọn một người đầu tiên, vốn không cần suy nghĩ.
Vì đó là “mục đích chung”.
“Chính là nàng ta!”
“Thải Anh này không cố gắng.”
Giống như tất cả mọi người thấy được kẻ thù giết cha, chạy đến chỉ tiểu Tước
yêu hét to.
“Nàng ta phải chết!”
“Mong ba vị tiền bối phân thây nàng ta thành vạn đoạn!”
Nghĩ xem vì sao bọn họ lại vô duyên vô cớ vào nhóm Hỗn Độn này như vậy.
Chẳng phải bị Tiểu Thiên Tiên này kích thích, nhất thời kích động sao?
“Nếu ba vị tiền bối không muốn bẩn tay mình, vãn bối tình nguyện làm thay!”
“Ta cũng tình nguyện!”
“Mong tiền bối hạ lệnh!”
Thấy cảnh này, ba vị Chuẩn đế ngửa mặt cười lớn.
Trong tiếng cười mang theo sựu đắc ý và châm biếm nồng đậm.
Bọn họ muốn giết Tiểu Thiên Tiên quá dễ dàng, thổi một hơi là xong.
Nhưng vậy thì không thú vị lắm nhỉ?
Chẳng phải tạo bầu không khí căng thẳng khủng khiếp mọi người đâm sau lưng
nhau sẽ càng thú vị hơn sao?
“Ngươi phải làm sao đây?”
Ba người mang vẻ mặt thích thú nhìn Thải Anh, cố ý lắc đầu lấy làm tiếc.
“Vốn dĩ bọn ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ý của mọi người, xem ra
người ngươi đắc tội cũng không ít.”
“Ngươi nói thử xem ngươi làm người thất bại biết bao…”
Huyền Tiên khác ồn ào nịnh nọt phối hợp.
“Không sai, đây chính là ý của mọi người!”
“Còn không nhanh đến chịu chết?”
“Không ưa ngươi từ lâu rồi!”
Tiểu Tước yêu bị mọi người nhìn chăm chăm, vẻ mặt đầy vẻ vô tội.
Nàng vẫn ngây thơ muốn dùng lý để tranh đấu.
“Thật sự ta rất cố gắng rồi, vẫn chưa ngừng lại mà…”
Chưa kịp dứt lời đã bị người khác ngắt ngang.
“Ngươi câm miệng đi!”
“Bọn ta nói ngươi lười biếng thì là lười biếng!”
“Còn dám lấp liếm à?”
“Ba vị tiền bối, xin để ta nhanh chóng xử tử Thiên Tiên bỉ ổi vô liêm sỉ này!”
Bọn họ nóng lòng muốn diệt Thải Anh như vậy, ngoài lý do rất hận nàng ra thì
còn vì có tận năm người chết.
Chết đi một “người khác”, thì hy vọng sống sót của bản thân có thể tăng cao.
Nhưng ba vị Chuẩn đến chưa hạ lệnh, mọi người cũng không dám tự ý ra tay
mà thôi.
“Ngươi còn có di ngôn gì muốn nói?”
Bây giờ ba vị Chuẩn đế là mèo vờn chuột, cố ý đùa giỡn.
Làm các Tiểu Thiên Tiên càng lâm vào sợ hãi nhiều hơn trước khi chết.
Cuối cùng tiểu thánh mẫu Thải Anh cũng thấy được lòng người hiểm ác trong
tu luyện giới.
Thế là, nàng chỉ có thể cầu cứu Thành Ca.
“Làm sao đây Yêu Chủ, bọn họ… bọn họ ngang ngược quá đi thôi.”
Thành Ca trong vỏ kiếm cười như không cười nói: “Muốn ta chống lưng cho
ngươi?”
“Ừm ừm!”
“Bây giờ biết bọn họ không phải thứ tốt lành gì rồi?”
“Vâng, vâng.”
Tiểu Tước yêu này tuy hơi khờ nhưng không ngốc.
“Sau này ta dạy ngươi học nói chuyện, chịu hay không?”
“Đồng ý đồng ý, rất đồng ý, Yêu chủ muôn năm!”
“Xem ra ngươi còn có thể tạo thành tài.”
Thành Ca hài lòng.
Nhóc con, còn không trị được ngươi?
“Tiếp theo học theo ta, ba tên cặn bã các ngươi, không phải vừa nãy lười biếng
ghê gớm nhất sao, không phải các người đáng chết nhất à?”
Lần này, Thải Anh không chút do dự học theo.
“Ba tên cặn bã các ngươi, lúc nãy có làm gì đâu, chẳng phải lười biết khủng
khiếp nhất sao, vậy các người mới đáng chết nhất nhỉ?”
Tuy giọng điệu không có sức chế giễu tầm cỡ Thành Ca, nhưng ít nhất không cà
lăm.
Nghe câu này, sắc mặt ba vị Chuẩn đế nghẽn lại.
Ý gì đây, bọn họ gậy ông đập lưng ông à?
Thật sự vừa nãy ba người bọn họ không làm gì cả, chỉ ở sau lưng chê cười.
Sắc mặt đám Huyền Tiên kia thì sợ hãi.
Điên rồi hay sao mà dám nói chuyện như vậy với Chuẩn đế như vậy?
Sao chứ, ngươi còn dám nói công bằng với Chuẩn đế?
“To gan!”
“Lại dám đụng chạm ba vị tiền bối.”
“Tội đáng muôn chết…”
Tiếng nói của bọn họ còn chưa dứt, đột nhiên từ xa truyền đến giọng cười âm u.
“Chà chà chà! Không ngờ ở đây có nhiều cá tạp như vậy?”
“Đây là chiến khu Lâm Minh nhỉ?”
“Lại để nhiều loài giun dế vào sân như vậy, thật là một chiến khu kỳ lạ.”
Sắc mặt ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh thay đổi.
Chưa đợi bọn họ phản ứng lại, trước sau trái phải mỗi bên đều xuất hiện một vị
Chuẩn đế.
Mà sau khi thấy hình dáng bốn vị Chuẩn đế, lòng ba người càng trầm xuống.
Tuy Ma giới mênh mông vô số cao thủ, nhưng vòng tròn các Chuẩn đế cũng có
bao lớn đâu.
Tuy bọn họ không có giao tình với bốn vị Chuẩn đế này, nhưng cũng nhận ra
bọn họ.
Bốn vị Chuẩn đế này đến từ chiến khu Thiển Di phía bắc Thiên Vực, vị Bích
Cốt Chuẩn đế trước mặt chính là Chuẩn đế trung kỳ.
Chỉ một mình hắn đã có thể đánh bại ba người phe mình rồi.
Huống chi trước mặt còn có ba vị Chuẩn đế sơ kỳ.
Khoảng cách thực lực quá lớn, lớn đến nỗi ba vị Chuẩn đến sơ kỳ của chiến khu
Lâm Minh không nảy sinh chút tâm lý chiến đấu nào.
“Gặp qua Bích Cốt Chuẩn đế!”
“Không ngờ có thể gặp ngươi ở đây, quả thật là phúc ba đời.”
Ba người vội tiến lên, cười cười chào hỏi.
Bọn họ dám tỏ thái độ trước Liệt Vũ Chuẩn đế là vì ở ngoài Thánh Điện sẽ
không tùy tiện xuất hiện.
Nhưng ở đây, có thể giết người tùy tiện.
Chết đều là chết vô ích.
“Ta tưởng là ai, thì ra là Cô Ma tên rác rưởi ngươi?”
Bích Cốt Chuẩn đế ngước lên, liếc mắt qua mấy Huyền Tiên trên sân, nói nước
đôi: “Chiến khu Lâm Minh các ngươi biết đùa quá nhỉ, dẫn nhiều thứ thấp kém
vào đây làm gì?”
“Ơ cái này…”
Dưới ánh mắt giễu cợt của ba vị Chuẩn đến khác của chiến khu Thiển Di, Cô
Ma Chuẩn đế chỉ có thể hạ thấp phong thái, tiếp tục cười.
“Đám ngu này không biết sống chết, bọn ta cũng không còn cách nào.”
“Đúng vậy, bọn ta cũng không ngờ nhiều người như vậy, làm bẩn mắt các vị,
thật sự xin lỗi.”
“Bọn ta đi ngay đây, còn việc xử trí bọn họ thế nào, dựa vào tâm trạng các vị.”
Nói xong, bọn họ lại muốn chuồn.
Câu này làm lòng mấy Huyền Tiên ở sân đều lạnh đi.
Mẹ nó, này cũng gọi là đùi à?
Gặp được kẻ mạnh hơn lập tức sợ hãi biến thành chó.
“Ai cho các người đi?”
Một Chuẩn đế sơ kỳ của chiến khu Thiển Di chặn đường đi của bọn họ.
“Ta thấy, dường như loài giun dế này dùng để tìm ngọc phù cũng khá tốt.”
Bích Cốt Chuẩn đế đối diện nhìn về ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh
xoa xoa ngón tay.
“Giao ra đây.”
Ba vị Chuẩn đế của chiến khu Lâm Minh run trong lòng.
“Giao… giao cái gì?”
Bọn họ biết là phải giao ngọc phù.
Nhưng trong lòng không cam tâm chút nào!”
Đừng thấy ban nãy tìm được ngọc phù nhanh, thật ra đó là vì có sự giúp đỡ của
Huyền Tiên, cộng thêm vận may tốt.
Quả thật nếu để bọn họ tự tìm, vận may mà kém, có khi ba ngày cũng tìm không
ra.
Ngọc phù tìm được có dễ dàng gì đâu, bây giờ giao không ra, trong lòng bọn họ
chống cự rất mạnh mẽ.
Sắc mặt Bích Cốt Chuẩn đế không biểu cảm: “Các ngươi muốn chết?”
Nói xong, áp lực Chuẩn đế trung kỳ trên người hắn chầm chậm tỏa ra.
“Không không không, bọn ta hiểu rồi!”
Lòng ba người sợ hãi, vì mạng sống nên vội lấy ngọc phù chưa kịp ấp nóng ra.
“Ba tấm ngọc phù này là của các ngươi!”
“Vẫn mong các ngươi không ghét bỏ…”