Hồn Đế cũng muốn băm Khương Thành ra thành trăm mảnh.
Năm xưa tiểu tử này từng giết chết rất nhiều Thần Quân của Thiên Cung, khiến
hắn cực kì khó chịu.
Lần này lại trắng trợn giết chết Tông Quần dưới trướng mình, còn cưỡng đoạt
Tam Hồn châu.
Có thể nói, mỗi một việc đều là con đường nhận lấy cái chết.
Nhưng bây giờ hắn không dám ra tay.
“Không biết chí bảo bị hắn giấu ở đâu.”
“Một khi giết chết hắn, có lẽ mãi mãi cũng không tìm lại được.”
“Hắn không sợ hãi như vậy là vì đã đoán được chúng ta không thể giết hắn!”
Được hắn phân tích như vậy, Tu Đế trong cơn thịnh nộ cũng vội vàng thu lại
kiếm.
Thù hận có lớn đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng Thiên Đạo chí bảo.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới trả lại chí bảo cho bọn ta?”
Huyền Đế xanh mặt, lạnh lùng nói: “Cứ chỉ ra đi!”
Mặc dù chúng tiên nhân ở một bên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù
sao cũng hiểu được một chút.
Thiên Đạo chí bảo lại bị mất?
Càng vô lí hơn là, chí bảo bị mất lại bị người này giữ lấy.
Đây đúng là liều lĩnh mà.
Nghĩ lại trước đó khi Khương Thành đi ra, bọn họ còn lên tiếng uy hiếp, bây giờ
chỉ cảm thấy bản thân cực kì nực cười.
Loại người này làm gì phải người mình có thể trêu chọc được.
“Phiền ngươi chú ý lời nói, đây là chiến lợi phẩm của ta, không tồn tại gì mà trả
hay không đâu.”
Thấy bọn họ không dám ra tay, Khương Thành có hơi thất vọng.
“Ngươi! Ngươi đáng chết!”
Tu Đế tức đến lồng ngực phập phồng không ngừng.
Đối với một vị Chính Thần mà nói, loại phản ứng này cực kì hiếm gặp.
“Chậc chậc, ta sợ quá.”
Khương Thành nhếch miệng: “Xem ra vẫn nên sớm rời khỏi nơi thị phi này
thôi.”
Nói xong, Khương Thành làm bộ muốn rời đi.
Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế sao có thể nhìn hắn cứ ra đi như vậy.
Chí bảo vẫn ở trên người hắn đấy.
“Ngươi muốn cái gì, nói rõ đi!”
Khương Thành hoàn toàn không cho là đúng.
“Gì mà bảo ta muốn gì? Vừa rồi ta chỉ hiện mấy món bảo vật ra cho các ngươi
xem thử mà thôi, nói cứ như ta muốn tống tiền các ngươi vậy đó.”
Hồn Đế rất muốn gào thét chửi rủa, nhưng suy nghĩ đến như thế không chừng sẽ
thật sự chọc giận tiểu tử này.
Tương lai càng không có hy vọng lấy được chí bảo.
Chỉ có thể cố gắng điều tiết hô hấp, bình ổn tâm trạng tức giận.
“Ta hiểu rồi, ngươi cố ý dùng chí bảo để bắt thóp bọn ta đúng không!”
“Được, ngươi đạt được rồi, bọn ta nhận thua!”
Nói xong, hắn vung tay đưa tất cả hai trăm sáu mươi mốt viên Thiên Khuyết
thạch vừa muốn cướp đi đến bên cạnh Khương Thành.
“Dựa theo ước định, những thứ này đều thuộc về ngươi.”
Khi luyện chế Đế khí, Thiên Khuyết thạch có thể dùng để làm vật liệu thay thế
quan trọng, giá trị liên thành.
Khương Thành đương nhiên sẽ không chê nhiều, hắn rất thành thục mỉm cười
thu lại.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Hắn không hề giao chí bảo ra.
Tu Đế lại gầm thét lên lần nữa.
“Ngươi còn không mau giao chí bảo ra đây!”
Khuôn mặt Lẫm Đế tràn đầy vẻ tức giận, lạnh giọng nói: “Đã nhận được Thiên
Khuyết thạch rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Khương Thành xoa ngón tay.
“Vẫn còn bốn phần Hỗn độn Kim Ngọc Tủy nữa đấy, không phải các ngươi
quên rồi đấy chứ?”
Lần này ngay cả Nguyên Đế và Không Đế xem kịch ở một bên cũng nhảy ra.
“Ngươi lại còn muốn bọn ta bỏ ra Kim Ngọc Tuỷ?”
“Không thể được đâu!”
“Đừng nằm mơ nữa!”
“Ồ.”
Khương Thành không hề gấp gáp, cũng không tranh cãi với bọn họ.
Ngược lại gật đầu: “Nếu đã là nằm mơ, vậy mọi người cứ coi chuyện hôm nay
là một giấc mơ được rồi.”
Đây là có ý gì?
Bảo bọn ta cũng coi bốn món chí bảo đó không hề tồn tại sao?
Tu Đế và Hồn Đế vừa tức vừa lo, nhưng trong nhất thời không thể làm gì
Khương Thành.
Tiểu tử này có thể giết chết Thánh Tôn, thực lực không thể coi như Thiên Thần
bình thường.
Bọn họ nắm chắc giết được hắn, nhưng không nắm chắc chế ngự được hắn.
“Cho dù bọn ta muốn giao Kim Ngọc Tuỷ, vậy cũng phải giao cho Chiến Đế và
Tiêu Đế, sao có thể giao cho ngươi?”
Khương Thành vỗ ngực, tuỳ tiện bịa đặt: “Chiến Đế và Tiêu Đế đều từng giao
quyền cho ta, để ta đến bàn giao, cho nên đưa ta cũng vậy thôi.”
Hắn đương nhiên sẽ không mời Chiến Đế đích thân đến bàn giao.
Như thế mình chỉ có thể có được “phần thưởng” một phần Kim Ngọc Tuỷ, làm
gì so được với bây giờ tất cả bốn phần đều thuộc về mình?
Tám vị Thiên Đế không rõ chân tướng lặng lẽ chế giễu, thân phận của ngươi
thật không tầm thường.
Bảo vật quan trọng như Kim Ngọc Tuỷ, Lăng lại dám yên tâm để ngươi đến
nhận lấy?
Lẽ nào ngươi thật sự là con trai riêng của nàng?
Bốn phần Kim Ngọc Tuỷ là tám vị Thiên Đế cùng nhau gom góp.
Không Đế tỏ thái độ đầu tiên.
“Ta sẽ không đồng ý giao ra Kim Ngọc Tuỷ đâu!”
Nguyên Đế và Tâm Đế lập tức theo sau: “Ta cũng không đồng ý!”
Huyết Đế im lặng không lên tiếng, hiển nhiên cũng không vui lòng lắm.
Thiên Đạo chí bảo của bốn người bọn họ đều đã trở về, tội gì lại trích máu.
Nhưng bốn vị Thiên Đế khác lại không nghĩ như thế.
Kim Ngọc Tuỷ quá quý giá, thêm bốn người đến gánh chịu dù sao cũng tốt.
“Trận cược này là tám người chúng ta cùng nhau quyết định đấy!”
Ánh mắt Hồn Đế như đao, chậm rãi lướt qua bốn vị Thiên Đế Không, Nguyên,
Tâm, Huyết, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
“Các ngươi tuỳ tiện huỷ ước, há lại không khiến người chê cười?”
Tu Đế cũng nói năng có khí phách: “Đúng vậy, chúng ta nói được thì phải làm
được.”
“Tốt xấu gì cũng từng là chúa tế của Nguyên Tiên giới trước đây, loại chuyện
nói không giữ lời này các ngươi không cảm thấy rất mât mặt sao?”
Huyết Đế vẻ mặt cạn lời nhìn hai người này.
Nếu như hắn nhớ không sai, ban đầu là hai tên này dẫn đầu khuyến khích mọi
người thất hứa ăn quỵt đấy.
Kết quả bây giờ, hai người mượt mà biến thành người chính trực giữ lời?
Tu Đế không cho là đúng nói: “Thất hứa thì lại sao chứ?”
“Chiến Đế và Tiêu Đế cũng không biết đã đi đâu hết rồi, huống hồ Tiên Võ
châu cũng không còn nữa, trận cược kia vốn giống như vô dụng.”
“Các ngươi hà tất lại bị tiểu tử này dắt mũi?”
Hồn Đế suýt nữa tát hắn một cái.
Chí bảo của ngươi đã về lại trong tay, ngươi đương nhiên sẽ không bị dắt mũi.
Bọn ta thì không có tự tin thất hứa đâu.
“Các ngươi nhất định phải giao ra Kim Ngọc Tuỷ!”
Hắn cắn răng, hằn giọng nói: “Bằng không bọn ta không chỉ loan truyền chuyện
này ra ngoài, còn sẽ liên thủ với mấy Thần Cung xung quanh cùng nhau tiến
công các ngươi!”
“Đến lúc đó đừng trách bọn ta không niệm tình cũ năm xưa!”
Lời uy hiếp rõ ràng này cũng đã chọc giận cả Nguyên Đế, Tâm Đế.
“Hứa Đình, ngươi thật sự muốn làm đến nước này sao?”
Tu Đế cũng quyết tâm liều mạng: “Không phải bọn ta muốn làm đến nước này,
mà là các ngươi quá đáng quá!”
“Bọn ta quá đáng?”
Nguyên Đế suýt nữa bị chọc cười.
“Sao bọn ta lại quá đáng rồi.”
Tu Đế nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Các ngươi nói không giữ lời, bọn ta không
muốn làm bạn với người như các ngươi, thực là không thể coi được, cho nên
phải liên thủ với những đồng đạo chính trực bên ngoài kia đến đánh dẹp những
người vô sỉ các ngươi!”
Hắn nói lời này, ngay cả Lẫm Đế cùng phe cũng không nhịn được lấy tay che
mặt.
Ai cho ngươi năng lượng chính nghĩa, khiến ngươi có thể mặt không đỏ tai
không hồng khi nói những lời này, thậm chí còn có thể làm được chính khí lẫm
liệt?
Tâm Đế và Nguyên Đế, Không Đế càng bị chọc tức đến toàn thân run rẩy.
“Các ngươi đúng thật là làm ra được!”
“Tốt, tốt lắm!”
“Bọn ta phối hợp với các ngươi là được rồi, nhưng từ nay về sau, tình cũ ở
Thiên Cung năm đó tan thành mây khói!”