Thiên Đế gặp phải tấn công của Thiên Đạo, suýt nữa thì triệt để bị thôn phệ.”
“May mà năm đó có một người thần bí ra tay giải cứu bọn họ.”
“Bằng không sau đó cũng sẽ chẳng xuất hiện cái gọi là Thiên cung gì đó.”
“Theo suy đoán của sư tôn ta sau sự việc đó thì người thần bí kia hẳn có thể là
Thần Chủ của Vô Thượng Đạo Cực…”
Lời kể của hắn không hoàn toàn giải đáp hết thắc mắc của mọi người.
“Mười Thiên Đế không phải có Thiên Đạo chí bảo sao? Sao bọn họ lại gặp phải
tấn công của Thiên Đạo chứ?”
Sở Đình lắc đầu: “Bây giờ mọi người có thể an toàn đứng ở trên biển Thiên Đạo
đó là vì trong chí bảo mà chúng ta cầm theo có mang ý chí Thiên Đạo.”
“Vậy nên Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới mới không thôn phệ chúng ta.”
“Nhưng biển Thiên Đạo ở bên dưới thì lại khác, nó chịu ảnh hưởng từ ý chí của
Di, đồng thời không hoàn toàn công nhận chí bảo.”
Phạm Tình nhíu mày tiếp tục hỏi: “Vậy tà ma ở đối diện thì sao, bọn chúng còn
chẳng có chí bảo nữa, sao lại có thể qua đây?”
Sở Đinh bất đắc dĩ nhún vai.
“Vẫn là bởi vì Di.”
“Ý chí của hắn bảo vệ cho những tà ma kia, khiến cho bọn chúng không bị biển
Thiên Đạo của Thứ Tiên giới thôn phệ.”
“Hóa ra là thế!”
Lúc này mọi người mới bừng tình hiểu ra, khó trách phe ta vĩnh viễn chỉ có thể
phòng ngự, đợi cho bên phía đối diện đến tấn công.
“Như thế thật bất công quá.”
“Đúng đó, bọn họ cũng như có được sự trợ giúp thiên vị của Thiên Đạo rồi, còn
Thiên Đạo bên chúng ta thì lại chẳng cho được bất cứ trợ giúp gì.”
“Hết cách rồi, Thiên Đạo bị ý chí của một người ảnh hướng sẽ không nói đạo lý
đâu.”
Sở Đình nhìn về thông đạo ở phía trước, vẻ mặt lại rất điềm tĩnh.
“Các ngươi không cần quá lo lắng, dù cho có Di giúp đỡ thì Thiên Ma ngoại
vực cũng rất khó đến được chỗ chúng ta.”
“Dù sao thì Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới cũng sẽ thôn phệ bọn chúng theo
bản năng thôi.”
“Di chỉ có nước tiếp tục kéo dài thông đạo của Thứ Tiên giới đến bên phía kia
của chúng ta thì mới có thể đưa hết bọn chúng qua đây.”
“Vậy còn tạm được.”
Dưới sự dẫn dắt của hắn, mười người đến được chỗ cửa ra vào liên kết của
thông đạo.
Nhìn từ xa, thông đạo này vừa dài lại còn hẹp.
Nhưng khi thật sự đến gần mới phát hiện nó rộng lớn như thế, hoàn toàn không
thua gì với một tiểu thế giới cả.
Bộ phận nối giữa thông đạo và Nguyên Tiên giới là ba “xúc tu”.
Cái “xúc tu” kia hiện ra một màu trắng nhợt nhạt, hoàn toàn khác biệt với hai
biển Thiên Đạo trên và dưới.
Ba xúc tu lan ra từ trong thông đạo, phân bố như hình chữ phẩm, đâm thật sâu
vào biển Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới.
Mặc dù không thô to, cũng không có truyền ra hơi thở mạnh mẽ gì, nhưng lại
giống như ba lưỡi kiếm sắc bén, đang từng chút xâm nhập vào nội bộ biển
Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới.
Mỗi lần nó thâm nhập một chút thì thông đạo lại có thể tiến về trước một chút.
Nếu cứ để mặc không màng tới thì rất có thể thật sự có một ngày nó hoàn toàn
đâm xuyên biển Thiên Đạo, đến được Nguyên Tiên giới ở phía sau.
Đến lúc đó, chính là ngày mà vô số Thiên Ma ngoại vực xâm nhập.
Dưới sự bảo vệ che chở của Di, kẻ xâm nhập của Thứ Tiên giới có thể vừa công
vừa thủ.
Mà bản thân hắn cũng có thể tiến thêm một bước ảnh hưởng Thiên Đạo của
Nguyên Tiên giới, khi đó hậu quả không dám tưởng tượng.
“Ba cái xúc tu này là ý chí của Di.”
“Trong một cơ duyên trùng hợp, ý chí của hắn nhiễm phải khí tức của Thiên
Đạo. Vậy nên đối mặt với sự xâm nhập của hắn, Thiên Đạo của Nguyên Tiên
giới chúng ta chỉ có bản năng chống lại mà không bằng lòng tấn công.”
“Còn chúng ta chỉ cần tiêu diệt được ba xúc tu này thì có thể hoàn toàn chặt đứt
thông đạo đồng thời cũng có thể khiến hắn đại thương nguyên khí.”
“Như vậy có thể đảm bảo được hàng chục tỷ năm yên ổn!”
Vẻ mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Bọn ta cần phải làm gì?”
“Rất đơn giản, dùng Thiên Đạo chí bảo là được.”
Sở Đình trước lúc đến đã được các vị Chính Thần ân cần dạy bảo, biết được hết
tất cả mọi chuyện.
“Thiên Đạo sẽ không chủ động tấn công ý chí của Di, nhưng Thiên Đạo chí bảo
thì không.”
“Chí bảo dưới sự điều khiển của chúng ta có thể tấn công ý thức của Di, và
cũng có thể đánh trả hắn một đòn.”
Hắn nói đến đây, mọi người đều hiểu ra.
“Chí bảo có mang theo ý chí Thiên Đạo, một khi hắn phản công, Thiên Đạo ở
sau lưng chúng ta sẽ nhận định rằng ý chí của Di là kẻ địch.”
“Đến lúc đó, Thiên Đạo sẽ hoàn toàn nhập cuộc, dùng chí bảo của chúng ta làm
cầu nối để giết chết hắn?”
“Chính là như thế!”
Sở đình gật đầu nói: “Di so với ý chí Thiên Đạo cứ như đom đóm và trăng sáng
vậy, rất dễ dàng bị kích động bùng nổ.”
Mọi người đều thở phào một hơi.
“Hóa ra chỉ đơn giản có thế thôi.”
“Lúc trước khi đến ta còn nghĩ nó sẽ dữ dằn nguy hiểm lắm chứ.”
“Vậy chúng ta ngoài việc bắt đầu khống chế chí bảo tấn công xúc tua thì sau đó
không còn cần làm gì nữa, cứ nhìn thôi là được?”
“Không, đừng quên là còn có tà ma của Thứ Tiên giới!”
Sở Đình vội vàng nhắc nhở mọi người không được lơ là khinh suất.
“Những tà ma kia chắc chắn sẽ nghĩ cách phá hoai Thiên Đạo chí bảo, tiêu diệt
sạch bọn chúng khỏi phạm vi có xúc tu.”
“Điều mà chúng ta cần làm là phải canh giữ chí bảo, ngăn cản bọn chúng.”
“Đó sẽ là một trận đại chiến vừa dữ dội vừa dai dẵng.”
“Tiếp theo chúng ta có mười người thì sẽ chia làm ba đội, mỗi nhóm phụ trách
mội sợi xúc tu.
Ánh mắt của hắn quét đến Khương Thành, Thu Vũ Tuyền và cả Tiên Đồ Thánh
Tôn.
Ba người này có lai lịch không nhỏ, hắn cũng không chỉ huy được.
Nhưng còn chưa kịp đợi hắn sắp xếp thì Tiên Đồ Thánh Chủ đã chủ động đứng
bên cạnh Khương Thành.
“Ta muốn ở chung nhóm với Khương đạo hữu, có được không?”
Thành ca nhíu mà: “Ta mang theo Đông Phàm là được rồi, không cần phải gọi
thêm một tên nữa?”
Hắn cũng không phải có ý kiến gì với Tiên Đồ, chỉ là tiếp theo đây sẽ có đại
chiến.
Hắn không muốn có thêm một đội viên cướp mất sự nổi trội của mình đâu.
Đông Phàm cũng xem như là tên yêu đuối nhất cả đội.
Cái tên Tiên Đồ là một Thánh Tôn mà thực lực lại còn mạnh hơn những Phiên
Thần khác, hắn không thèm dẫn theo đâu.
Sở Đình lại khẽ động đậy mi tâm, cũng vội vàng sáp tới.
“Khương huynh, đừng như thế mà!”
Lần này bọn họ còn phải gánh trên vai nhiệm vụ thắng được với Khương
Thành.
Có thể nhận được Thiên Khuyết Thạch ít hay nhiều thì phải xem kết quả khi
trực tiếp tác chiến với Thiên Ma ngoại vực.
Để Tiên Đồ ở chung với Khương Thành, có lẽ có thể chia bớt một phần chiến
lợi phẩm của hắn.
Đến lúc đó, Thiên Khuyết Thạch mà Khương Thành có được tự nhiên sẽ ít đi
rồi.
Nghĩ đến đấy, hắn bắt đầu ra sức tác thành cái đội ngũ này.
“Khương huynh, ta biết ngươi chắc chắn đã ẩn giấu thực lực, dù có đối mặt với
hai Thiên Ma ngoại vực thì cũng chẳng si nhê gì.”
“Nhưng cái xúc tu này chỉ có ý chí Thiên Đạo mới có thể phá hủy, mà tốc độ
tiêu hủy thì phải xem số lượng Thiên Đạo chí bảo.”
“Bên các ngươi chỉ có hai người thôi, chí bảo quá ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng
đến tiến độ của tập thể.”
“Ngươi hẳn cũng không muốn liên lụy kéo lùi mọi người chứ nhỉ?”
Hắn đã nói như thế thì Thành ca còn biết làm sao nữa.
Chỉ có thể gật đầu chấp nhận cái sắp xếp này.
Tiếp theo đó, mười người chia làm ba nhóm.
Thu Vũ Tuyền, Tông Quần và Phạm Tình được phân chung một nhóm, phụ
trách xúc tu ở bên trái, còn bốn người còn lại phụ trách ở phía trên.
Sau khi mười món Thiên Địa Chí Bảo lần lượt được lấy ra, ba xúc tu trắng bệch
tựa như dời sông lấp bể vậy, quả nhiên mãnh liệt rung chấn.
Gió lốc ý thức vô hình đột ngột thổi quét qua, trong chớp mắt, tiên thể của mấy
vị Thiên Thần đang có mặt đã đứng không vững, suýt nữa thì bay ngay tại chỗ.
Độ mạnh của ý chí Di nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.