Ánh mắt nhìn Khương Thành không có chút gì gọi là oán hận hay giận dữ cả.
Hắn lúc này đã như chết ở trong lòng rồi.
Có thể trở thành đế phù sư bát phẩm, không còn nghi ngờ gì nữa khi hắn là một
thiên tài phù văn đỉnh cấp mà cả trăm tỷ người không có nỗi một người.
Có thể nói bây giờ những năm tháng mấy trăm tỷ nhân sinh của hắn cũng là do
phù văn xây đắp nên.
Bây giờ đột nhiên mất đi thuật chế phù, không nghĩ cũng biết là cảm giác như
thế nào.
Nó giống như cuộc sống mất đi ý nghĩa vậy.
“Ngươi thắng rồi…”
Giọng nói với già nua của hắn cứ như già thêm gấp bội.
Trở nên yếu ớt vô lực.
Thanh Chỉ Đạo Tôn kế bên hắn cũng không còn điên cuồng la hét nữa mà là cúi
đầu lắc chầm chậm.
“Không ngờ Luyện Tâm đ*o thật sự có hóa thân.”
“Nếu đã có Thần chủ, vậy bọn ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Hắn lúc này đã không còn nói ra được mấy lời như Khương Thành là tên lừa
đảo được nữa rồi.
Co thể thu hồi một cách chính xác thuật chế phù của bọn họ mà không ảnh
hưởng đến những thứ khác là thủ đoạn như thế nào chứ?
Cho dù là Đạo Thánh hay Thiên Đế cũng không thể nào làm được.
Ngoại trừ thần không gì là không thể làm được trong truyền thuyết thì còn có
thể là ai?
“Ta nói các ngươi sao phải khổ như vậy chứ?”
Khương Thần chủ cũng không kiềm được thở dài.
“Trước đó còn tốt đẹp đi điều đình cho các ngươi, bảo bọn họ xin lỗi các ngươi
một tiếng, các ngươi lại cứ thích đi đường hẹp.”
Linh Khuyết Đạo Tôn cười khổ sở.
“Bây giờ nói mấy chuyện này còn có tác dụng gì nữa chứ, ta đã là một phế nhân
rồi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa rồi…”
Thành ca khẽ cười: “Nếu như, ta có thể trả lại kĩ năng chế phù cho các ngươi?”
Kĩ năng tước đoạt của hắn vốn không có kì hạn.
Chỉ là mỗi một giây trôi qua đều sẽ tiêu tốn điểm tiên nguyên mà thôi.
Hắn cũng không muốn cứ xài kĩ năng này tiếp tục nữa, bao nhiều điểm tiên
nguyên cho đủ chứ?
Thuật chế phù đã bị “đoạt mất” còn có thể trả lại ư?
Nghe thấy câu này, hai vị Linh Khuyết Đạo Tôn và Thanh Chỉ Đạo Tôn giống
như sắp chết đuối gặp được nhành củi khô, khổ tận cam lai vậy.
“Còn có thể trả lại cho bọn ta?”
Hai người lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nhanh chóng lăn lại, vừa vui mừng lại ngạc nhiên hỏi.
“Lời này là thật?”
“Bọn ta có thể trở thành đế phù sư bát phẩm lần nữa sao?”
Thành ca khẽ gật đầu.
“Đương nhiên có thể, bổn Thần chủ có gì mà làm không được chứ?”
Thành ca biến chuyện sớm muộn gì cũng trả lại kĩ năng chế phù cho hai bọn họ
để nói khoát không biết ngượng, nói như bản thân có thể dùng thần thông trả về
lại vậy.
Chuyện này khiến hai người vui không tả nỗi.
Linh Khuyết và Thanh Chỉ lập tức quay 1360 độ trên không quỳ xuống trước
mặt Khương Thành, gào lên trong sự hân hoan tràn trề.
“Xin Thần chủ khai ân.”
“Trả lại kĩ năng chế phù đó cho bọn ta.”
“Mong Thần chủ ban phúc…”
Bịch, bịch, bịch.
Hai người đã không còn quan tâm gì đến hình tượng, khí phách tông sư nữa,
trực tiếp điên cuồng dập đầu.
Còn những người đứng xem xung quanh, không một ai chế giễu bọn họ cả.
Nghĩ kĩ lại, nếu đổi thành bọn họ là Linh Khuyết, Thanh Chỉ, sự sợ hãi lộ ra có
khi còn hơn cả bọn họ.
Nếu có bị giết, hai người cũng chưa chắc sẽ đánh mất hình tượng mà van xin.
Nhưng luyện phù thuật bát phẩm đối với bọn họ thật sự quá quan trọng, vượt xa
cả tính mạng của bọn họ.
Thành ca hững hờ nói: “Chuyện đó thì phải xem biểu hiện của các ngươi.”
“Bọn ta nhất định sẽ biểu hiện cho thật tốt.”
Linh Khuyết Đạo Tôn quỳ thẳng, vỗ ngực cam đoan.
Thanh Chỉ Đạo Tôn dường như đã phản ứng lại được.
Liền lớn tiếng nói: “Lời điều đình trước đó của Thần chủ là vinh hạnh đối với
bọn ta, bọn ta quyết định chấp nhận lời xin lỗi của Tử U Cung…”
Thành ca cũng bị chọc cho cười luôn rồi.
“Các ngươi còn muốn xin lỗi nữa sao?”
Đó là cái giá trước đây ta cho các ngươi, nhưng các ngươi lại từ chối.
Bây giờ đã không còn chuyện vậy nữa rồi.
“Không không không, bọn ta không cần xin lỗi.”
Linh Khuyết liền lắc đầu khua tay.
So với thuật chế phù bây giờ của bản thân, Liên Tiêu Chí Tôn bị tẩn có chút
trước đây có là gì đâu.
Căn bản chẳng đáng nhắc đến.
“Nhưng mà khi nãy các ngươi nói muốn liên thủ tất cả những tông môn phù văn
lại để phát động khói lửa ở Luyện Tâm đ*o…”
Còn chưa đợi Thành ca nói xong, Linh Khuyết lập tức nói chắc như đinh đóng
cột: “Đó là cái sai của bọn ta.”
“Bọn ta bị mỡ lợn che lòng.” Thanh Chỉ Đạo Tôn nói.
“Bọn ta kiếm chuyện, suýt chút trở thành tội nhân của Luyện Tâm đ*o.”
“Đối với các đại tông môn của Luyện Tâm đ*o và cả Thần chủ, bọn ta xin thể
hiện sự biết lỗi sâu sắc nhất.”
Lệ Dương Đạo Tôn của Tử U Cung ở đằng sau dở khóc dở cười.
Lúc trước các ngươi không chấp nhận xin lỗi, bây giờ muốn mọi chuyện êm
đẹp, bản thân lại tự phải xin lỗi.
Chuyện này gọi là gì chứ?
Lúc này Thành ca mới gật đầu.
“Nhưng mà, trả lại năng lực phù văn cho các ngươi lại tổn hại cho ta rất nhiều,
cái giá mà sau đó ta phải trả rất khó bù đắp.”
Ơ chuyện này?
Bọn người Linh Khuyết, Thanh Chỉ có thể nghe ra được.
Chuyện này không những phải xin lỗi mà còn phải bồi thường.
“Linh Thanh Phù Tháp bọn ta quyết định dâng lên Thần chủ một trăm triệu tiên
nguyên tinh làm phí bù đắp cho Thần chủ khai triển thần thông.
Một trăm triệu tiên nguyên tinh thực tế cũng cỡ một trăm triệu điểm tiên
nguyên.
Thành ca cũng chưa hài lòng lắm.
Ta vất vả tước đoạt kĩ năng chế phù của các ngươi, không có công lao cũng có
khổ lao, các ngươi không thể bù đắp chút sao?
Sau đó hắn lại kiếm thêm chút thiên tài địa bảo và phù văn, lúc đó mới coi như
xong.
Ngừng kĩ năng tước đoạt, năng lực đế phù sư bát phẩm của hai người cũng coi
như đã hoàn toàn hổi phục lại.
“Cảm ơn Thần chủ.”
“Đa tạ Thần chủ khai ân.”
Hai người cảm nhận được chiến lực và thuận phù văn lại mất đi rồi có lại, kích
động đến nỗi lệ trào rưng rưng.
Lần này hắn hoàn toàn quy thuận, nào dám quở trách Thần chủ.
Thành ca khua tay.
“Được rồi, một trận đại chiến ngút trời đã được loại bỏ, sự điều đình của bổn
tọa coi như đã không bị phụ lòng.”
Hắn làm giống như bản thân mình đã làm ra chuyện công đức gì lớn lao lắm.
“Bây giờ mọi chuyện xong rồi, bổn tọa cũng nên đi đây.”
Làm màu cũng làm xong rồi, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với đại hội giao
lưu đan đạo, đã có sự định rời khỏi hiện trường trước rồi.
Nghe hắn nói rời đi, mọi người liền níu kéo lại.
Có thể ở bên thần nhiều hơn một lúc, ai có thể bỏ lỡ cơ duyên này?
Còn bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc, Kim Phi của Thiên Đan Tư cũng chẳng hề
muốn Khương Thủ Tọa rời đi.
Nghĩ đến Thái Hành, Lưu Duyên tự nhiên có được vị trí sứ giả, trong lòng họ
không thể nào yên được.
Trong mắt mỗi người đều mang một chút uất hận.
“Nhân dịp đại hội giao lưu đan đạo, bọn ta muốn nghe một chút giáo dụ của
Thần chủ.”
“Phải phải phải, mong Thần chủ giảng đạo cho bọn ta.”
“Đó cũng coi như là một giai thoại mà.”
Bọn họ vừa đề nghị, những người khác cũng bắt đầu kích động lên.
“Phải đó phải đó, mong Thần chủ giảng đạo cho bọn ta.”
“Sáng nghe Thần chủ giảng đạo tối chết cũng không sao.”
Thành ca đương nhiên không muốn giảng đạo rồi.
Bô lô ba la, mỏi miệng biết nhường nào.
Nhưng mà đám người này nịnh hót cũng thoải mái biết bao, hơn nữa lại cho bản
thân rất nhiều giá trị thanh danh, như vậy mà hắn còn chuồn nữa thì thật không
được cho lắm.
Thế là hắn nói với Tam Nhãn Hổ kế bên.
“Giảng đạo quả thật là một lời đề nghị hay.”
“Nếu đã như vậy thì ta để sứ giả đan giảng đạo cho các ngươi vậy.”
Phụt! Phụt! Phụt!
Phạm Lôi Đạo Tôn, Yên Dĩ và cả Minh Già Đạo Tôn bên phía người xem này
phải phụt cả nước ra.