“Ta và Lẫm Đế, chỉ tồn tại qua lại vì việc công.”
“Chuyện này liên quan đến tận mấy thần cung, kéo theo một vài bí mật của thời
kì Viễn Cổ, kéo theo cả bố cục của toàn bộ Nguyên Tiên giới.”
“Rút dây động rừng, không cẩn thận một chút sẽ thua cả ván cờ.”
Bản thân hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.
Nhưng rất nhiều đệ tử lại bị dọa cho ngây dại.
Ấn Tuyết Nhi và Giản Tố Hàn, Đường Như còn muốn trêu đùa thêm nữa,
nhưng lại bị Kỷ Linh Hàm cản lại.
“Được rồi, đừng quấy rồi nữa.”
“Có vài chuyện, Khương chưởng môn tự có chừng mực.”
Thực ra nàng sớm đã biết Lẫm Đế từng sống ở Phi Tiên môn, dù sao sau khi trở
về Tiên Võ châu, một chưởng môn như nàng đã từng nói chuyện rất kĩ với đám
người Đoan Phong, Trường Dương, Trường Linh.
Kéo lấy tay nàng, cảm nhận được sự tín nhiệm truyền đến từ đầu ngón tay,
Thành ca đắc ý liếc mắt nhìn chúng đệ tử.
“Xuất phát!”
Pháp tắc của hai bên giao phong đã mở ra một mảnh vết nứt lớn ở biên giới
Lịch Hình châu.
Trong vết nứt đó, căn nguyên hỗn loạn, hỗn độn chảy loạn phá hủy bừa bãi
không ngừng.
Nhưng đối với đám người Khương Thành và Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh mà nói,
đương nhiên là không thể nói là rãnh trời.
Dưới sự che chở của bọn họ, mấy trăm ngàn môn đồ của Phi Tiên môn liên tục
thông qua, thuận lợi tiến vào nơi suối nguồn bao trùm.
Ở bên này, bọn họ cũng đã nhìn thấy pháo đài và cứ điểm liền nhau.
Ở bên ngoài những cứ điểm này đều có không ít tiên nhân ngoại lai vừa mới
đến.
Nhưng sau khi nhìn thấy mấy trăm ngàn môn đồ Phi Tiên môn thì lập tức có hai
vị Thánh Tôn và mấy chục vị Thánh Chủ đỉnh phong gấp không chờ được bay
đến.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Chào mừng các vị đến Ngọc Nhai chi nhãn của bọn ta!”
“Các ngươi đến khiến bọn ta rất hân hạnh đấy.”
“Mời mời mời!”
Bọn họ tràn đầy nhiệt tình, đối lập rõ ràng với bên kia vực lúc trước.
Khiến các vị đệ tử Phi Tiên môn đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Thành ca ở đằng trước, xem ra những
gì Khương chưởng môn nói là thật đấy, hắn đúng thật là nổi tiếng ở đây.
Vừa mới đến đã có người đón tiếp, mặt mũi cũng không bình thường đâu.
“Rất tốt rất tốt.”
Thành ca hài lòng gật đầu.
Xem ra hơn ba mươi ngàn năm qua, uy của mình vẫn còn.
Cho dù hắn không hề quen biết hai Thánh Tôn này, có lẽ đến sau, nhưng chắc
chắn cũng đã từng nghe tên của mình rồi.
“Lần này bọn ta đến đây là muốn tìm một nơi dung thân…”
Lời nói của hắn vừa dứt, hai tên Thánh Tôn đối diện liền vỗ ngực đảm bảo.
“Không thành vấn đề!”
“Đây là điều cần phải sắp xếp đấy.”
“Đúng rồi, các ngươi đều là cùng một tông môn sao?”
Khương Thành gật đầu theo lẽ đương nhiên.
“Nhìn thấy ta, ngươi còn không đoán ra được à, đương nhiên đều là Phi Tiên
môn rồi.”
Hai vị Thánh Tôn kia vội vàng chắp tay.
“Hóa ra là đạo hữu của Phi Tiên môn, thất kính thất kính rồi!”
“Bọn ta là Trục Vân tông, ta là chưởng môn Định Kỷ, đây là sư đệ của ta Định
Phong, lão tổ của phái ta là Trục Vân Cổ Thánh!”
Khi bọn họ nói đến đây còn cố ý ưỡn thẳng ngực, dường như là muốn nhìn xem
vẻ mặt kinh hãi sùng bái của đám người Khương Thành.
Chỉ đáng tiếc, hắn đã định sẵn phải thất vọng rồi.
Đến Thánh Hoàng Thành ca còn quen biết, một Cổ Thánh vẫn chưa thể khiến
hắn có phản ứng đặc biệt gì.
Điều này khến Định Kỷ Thánh Tôn khá thất vọng, thế là hắn không thể không
bổ sung một câu.
“Lão tổ phái ta còn là một trong sáu vị Hư Đế của Ngọc Nhai chi nhãn!”
Thân phận này cuối cùng cũng đã khiến chúng đệ tử Phi Tiên môn phát ra tiếng
kêu kinh ngạc.
“Thế mà lại là Hư Đế?”
“Địa vị này đủ cao đấy!”
“Không ngờ rằng chúng ta vừa đến đây đã được tông môn của Hư Đế nghêng
đón.”
“Xem ra Khương chưởng môn còn nổi tiếng hơn chúng ta nghĩ đấy!”
Định Kỷ và Định Phong đều hơi buồn bực.
Chuyện này có liên quan gì đến chưởng môn các ngươi sao?
Khương Thành không báo ra danh tính, thật ra bọn họ căn bản không nhận ra.
Sở dĩ gặp mặt lại nhiệt tình như thế chỉ là bởi vì kết cấu nội bộ của suối nguồn
thứ nhất.
Dưới Thánh Hoàng, sáu vị Hư Đế tương đương với sáu vị chư hầu.
Mỗi một vị đều cai quản một địa bàn lớn.
Điểm mạnh và yếu của địa bàn này quyết định Hư Đế có thể có được uy năng
mạnh cỡ nào ở Ngọc Nhai chi nhãn.
Nói trắng ra, Thiên Đạo và lực pháp tắc bọn họ có thể mượn dùng sẽ liên quan
đến độ mạnh yếu của tộc quần tông môn dưới trướng.
Bởi vì nguyên nhân này, mỗi một Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng của Ngọc Nhai
chi nhãn đều sẽ cố gắng lôi kéo tiên nhân bên ngoài.
Cho nên nhìn thấy Phi Tiên môn có mấy trăm ngàn môn đồ, người dẫn đầu còn
là một Thánh Tôn, Trục Vân tông đã giống như nhìn thấy một đống kho báu.
Gấp không chờ được muốn sắp xếp tất cả những người này vào địa bàn của
mình.
Đây thật ra cũng không khác tu thần lưu lắm.
Nếu như đám người Khương Thành từ suối nguồn đi đến đối diện, những thần
quan kia cũng đều sẽ lôi kéo, mưu đồ để Phi Tiên môn đều tu luyện thần đạo
của bọn họ.
Thành ca không hề biết chuyện này, nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được
chuyện không đúng.
Bởi vì đi cả đoạn đường với Định Kỷ và Định Phong, cuối cùng nơi đến không
phải là khu vực trung tâm suối nguồn mà hắn muốn.
Mà là khu vực biên giới.
Suối nguồn hiện nay phải mênh mông hơn trước kia nhiều, bề ngoài không nhìn
ra dòng nước nào, nhưng khu vực biên giới này cũng tương tự hạ du lúc trước.
Khí tiên nguyên và lực căn nguyên ở nơi này đương nhiên kém xa khu vực
trung tâm gần suối nguồn nhất.
Chỉ vào một mảnh sơn cốc quanh co phía dưới, Định Kỷ Thánh Tôn mở miệng
nói: “Lộc Lăng cốc này chính là nơi đóng quân sau này của sơn môn các
ngươi.”
Đám người Mạc Trần và La Viễn chưa từng đi vào suối nguồn bao giờ, cũng
không rõ tình huống.
Chỉ cảm thấy khí tiên nguyên ở nơi này đậm đặc hơn Tiên Võ châu rất nhiều
nên khá thích.
“Đa tạ đa tạ!”
“Trục Vân Tông các ngươi thật là khách khí quá.”
“Bọn ta mới đến đã sắp xếp một nơi tốt như vậy cho bọn ta.”
Thành ca ở một bên nghe thấy thì nhíu mày không thôi.
Khu vực biên giới cũng tính là một nơi tốt?
Dựa vào địa vị thân phận của mình ở suối nguồn thứ nhất, bị sắp xếp ở đây đã
coi như là bị sỉ nhục đấy nhỉ?
Hắn đang muốn nói gì đó, vị Định Phong Thánh Tôn kia lại vẫy tay với một
đám tiên nhân ở nơi xa bay đến.
“Mang Dương Thánh Chủ, sau này Phi Tiên môn sẽ giao cho Chân Minh tông
các ngươi cai quản, nhất định phải quản lí ổn thỏa đấy, đừng gây ra chuyện
khiến trời người giận dữ gì đấy nhé.”
Tên thanh niên mặc đồ đỏ cầm đầu kia quan sát đám trên dưới đám người Phi
Tiên môn, lúc này mới mặt không biểu cảm gật đầu.
“Yên tâm đi, bọn ta biết chừng mực mà.”
Nghe đến đây, chúng đệ tử Phi Tiên môn cũng cảm thấy có hơi không đúng lắm.
“Phi Tiên môn bọn ta còn bị những tông môn khác cai quản ư?”
Bất luận là ở Hạ giới hay là Tiên giới, bọn họ vẫn luôn theo đuổi việc không bị
thế lực khác chi phối, tự do tự tại.
Ngày đầu tiên đến suối nguồn này, đỉnh đầu đã bị sắp xếp cho một tông môn cai
quản, đây là chuyện gì thế?
Càng huống hồ, chưởng môn của Chân Minh tông này mới là Thánh Chủ đỉnh
phong, còn chẳng phải là Thánh Tôn.
Mà hiện nay những người có chiến lực Thánh Tôn của Phi Tiên môn đã có hơn
bảy tám chục người rồi.
Chỉ có điều đám người Kỷ Linh Hàm và La Viễn đều trực tiếp hóa huyền văn
thành nguyên, nhìn từ bề ngoài sẽ không nhìn ra đươc cảnh giới cụ thể mà thôi.
Đám người Mạc Trần và Đan Thái không thể không đứng ra bày tỏ sự không
hiểu của mình.
“Đạo hữu, chuyện này có chút không thỏa đáng nhỉ?”
“Dựa vào thực lực của Phi Tiên môn bọn ta mà lại phải ở dưới người khác sao?”