Có người cành nhánh um tùm, chọc thẳng tận mây xanh.
Có người lại như một mỏm núi gồ ghề gập ghềnh.
Có người chỉ là một bãi chất lỏng màu xanh lam dính sền sệt.
Còn có người là một ngọn lửa màu đen yếu ớt.
Trong đó sinh linh có dáng vẻ bình thường nhất ngược lại là bò cạp mặt người
hai đầu của Yết tộc.
Mười sáu sinh linh này, tất cả đều là Thánh Chủ.
Trên dưới Phi Tiên môn đều loạn cào cào cả lên, bởi vì rất nhiều người đều đã
nhận ra.
“Liên minh Bách Tộc!”
“Sao đột nhiên bọn họ lại đến đây?”
“Tàng Ách Thánh Chủ của Độc Linh tộc! Đệ nhất cao thủ của Bách Tộc!”
“Mộc Linh Thánh Chủ, tộc trưởng Mộc tộc cũng đến rồi!”
“Thiết Nham Thánh Chủ…”
“Hai hôm trước ta có nghe được phong thanh, hình như Khương chưởng môn
của chúng ta đắc tội với không ít Thánh Chủ đấy.”
“Lẽ nào bọn họ tới để báo thù?”
“Mười sáu Thánh Chủ, tiêu rồi, chắc chắn đánh không lại đâu.”
Đám môn đồ này của Phi Tiên môn phần lớn đều là mới gia nhập gần đây, đặc
biệt là nhóm người thuộc phân đường thứ nhất, hoàn toàn chẳng có một xíu
lòng trung thành nào.
Ngay khi mười sáu Thánh Chủ khí thế hùng hổ đánh tới, có rất nhiều môn đồ đã
cắp đít bỏ chạy.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có tới mấy trăm nghìn môn đồ bỏ chạy tứ phía.
Đoan Phong không kìm được lại lắc đầu, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
“Chậc chậc, đại nạn ập đến thân ai nấy lo, Phi Tiên môn này mà cũng xứng
được gọi là tông môn hả?”
Nhóm người Đoan Dịch và Đoan Khiêm lặng lẽ tiến đến bên cạnh hắn.
Là một Thánh Chủ, thực lực của bọn họ tất nhiên đủ mạnh, thế nên chẳng cần
chạy trốn làm gì.
“Thật không ngờ, Tàng Ách lại chủ động giết tới đây.”
“Hơn nữa còn mang theo mười sáu Thánh Chủ trong liên minh Bách Tộc chỉ có
được mười tám Thánh Chủ.”
“Vậy cũng xem như đã xuất hết cao thủ rồi.”
“Đúng đó, liên minh Bách Tộc không phải như tông môn, thật hiếm có dịp đồng
lòng như thế.”
Đoan Giác hả hê khi thấy người gặp nạn: “Cũng là nhờ cái tên Khương Thành
kia đắc tội hết một lượt với bọn họ thôi, không phải sao?”
Ngay lúc này, Tàng Ách Thánh Chủ của Độc Linh tộc dẫn đầu vung tay lên.
Toàn bộ Phi Tiên môn đều được bao phủ bởi một vùng hào quang màu xanh.
Một vài môn đồ cấp Đạo Tôn bị ánh hào quang đó chiếu trúng đều cảm thấy cả
người mệt mỏi uể oải, không có sức lực, đến cả tiên lực trong cơ thể cũng đều
rệu rã.
“Khương Thành, ngươi mau cút ra đây chịu chết đi!”
“Mối thù lần trước đã đến lúc phải trả rồi!”
Nghe thấy quả nhiên những Thánh Chủ này đến là để báo thù, rất nhiều người
của Phi Tiên môn ở phía bên dưới đều hoảng hốt lo sợ.
“Không hay rồi, bọn họ thật sự đến để báo thù sao?”
“Sao Khương chưởng môn lại đắc tội với bọn chúng vậy chứ?”
“Đừng quam tâm đắc tội kiểu gì nữa, mau chạy đi thôi! Không thì lại bị vạ lây
đấy.”
“Không phải Khương chưởng môn lợi hại lắm à…”
“Dù có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không thể đỡ nổi mười sáu Thánh Chủ
đâu!”
Thành ca đang bận tu luyện phải bỏ đan dược vào lại trong nhẫn trữ vật, khi hắn
xuất quan, hơn ba triệu môn đồ đều đã tháo chạy hơn một nửa.
Phân đường thứ nhất gần như vườn không nhà trống.
Đến cả nội môn và ngoại môn cũng có một vài môn đồ thấy tình hình không ổn
nên cũng lựa chọn rời khỏi Phi Tiên môn.
Cái lòng trung thành kiểu này, quả thật khiến người khác phải rơi nước mắt.
“Phi Tiên môn sắp tàn đời rồi.”
Đoan Dịch nhìn lên trên không trung ở phía trước, một bên là mười sáu Thánh
Chủ hùng hổ khí thế cuồn cuộn ngợp trời.
Một bên còn lại chỉ có Khương Thành và Ngộ Sơn.
Sự đối lập này thật sự quá mức chênh lệch, kết cuộc không cần nghĩ cũng đã
biết rồi.
“Chưa, chưa chắc đâu.”
Đoan Phong vẻ mặt nghiêm nghị lắc đầu.
“Lần trước Khương Thành chỉ dựa vào sức của một mình đã đánh bại ba Thánh
Chủ, ai mà biết được hắn có phải đang che giấu thực lực hay không?”
“Người này rõ ràng đã đắc tội nhiều Thánh Chủ như vậy mà vẫn dám ngang
nhiên ở lại Phi Tiên môn, điều này thật sự quá khó hiểu.”
“Chuyện bất thường ắt có điểm kỳ lạ, chắc chắn hắn phải có chỗ dựa gì đó nên
mới tự tin đến như thế!”
Đám người Đoan Dịch và Đoan Khiêm không khỏi gật đầu đồng ý.
“Vậy chúng ta có cần đi lên giúp bọn Tàng Ách không?”
“Chỉ cần chúng ta gia nhập thì sẽ có tới hai mươi tám Thánh Chủ.”
“Dù cho Khương Thành có là Thánh Tôn, đối mặt với trận thế như này cũng
không chắc chắn có thể an toàn mà rút lui được!”
Đoan Phong lắc tay: “ Không, chúng ta cứ đợi xem tình hình trước đã.”
“Liên minh Bách Tộc không phải là bạn của chúng ta, chỉ là vì lần này có cùng
chung kẻ thù là Khương Thành thôi.”
“Không bằng để cho bọn họ lưỡng bại câu thương.”
“Sau đó chúng ta lại ra tay, nói không chừng còn có thể cùng lúc giải quyết hai
mối nguy lớn nữa kìa!”
Một đám trưởng lão của Kim Hàn tông đều kính phục từ tận đáy lòng.
“Quả nhiên là chưởng môn, đúng là biết nhìn xa trông rộng!”
“Vậy chúng ta cứ ngồi xem hai bên đánh nhau thôi!”
Trong lúc bọn họ ngồi ở đây bàn bạc âm mưu thì Thành ca đã bay đến nơi rồi.
Việc đám người Tàng Ách đánh đến tận nơi vốn cũng nằm trong dự đoán của
Khương Thành, vậy nên hắn cũng lười nói nhiều với đối phương.
Ngay khi đang tính rút kiếm ra nghênh chiến thì Ngộ Sơn lại vô cùng khí phách
đứng chắn ở trước mặt hắn.
“Cái đám hữu danh vô thực các ngươi lại dám đến tấn công Phi Tiên môn của
bọn ta, đúng là chán sống thật rồi!”
“Đây là nơi các ngươi có thể đến sao hả?”
“Cũng không tự biết bản thân là cái thá gì?”
Một tràn mắng chửi này của hắn, đừng nói là mười sáu vị Thánh Chủ ở phía đối
diện, đến cả Thành ca đang tính mở bug làm màu cũng ngu cả người.
Còn nhớ lúc ban đầu khi vừa mới tới địa giới của U Mộc tộc, chỉ là vài tên Đạo
Thần của Đằng tộc thôi mà lão già này cũng đã phải cười lấy lòng, không dám
đắc tội rồi.
Sao bây giờ đột nhiên lại anh dũng dữ vậy nè?
Lẽ nào hắn đã tấn cấp Thánh Tôn rồi sao?
Tàng Ách Thánh Chủ có vẻ ngoài là một vật thể dính nhớp màu xanh lam đang
không ngừng biến đổi hình dáng, dường như hắn đang kinh ngạc đánh giá Ngộ
Sơn một lượt từ trên xuống dưới.
“Ngươi là Thánh Tôn?”
“Sao hả? Rén rồi à?”
Sự tự tin này của Ngộ Sơn tất nhiên là đến từ Lăng rồi.
Vừa nghĩ đến ở đây có một vị Cổ Thánh tọa trấn, lưng của hắn lại càng ưỡn
thẳng hơn.
Trừ khi là Chính Thần tới công kích, còn bằng không Phi Tiên môn là nơi an
toàn nhất trên khắp cả Tiên Võ châu.
Hắn chỉ sợ không có ai dám đến tấn công thôi, nếu đến một nhóm thì cứ tiễn
một nhóm là xong!
“Nói thật cho các ngươi biết, ta không phải là Thánh Tôn.”
“Nhưng như vậy thì làm sao chứ? Có bản lĩnh thì các ngươi cứ ra tay thử đi!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu rõ được lối tư duy suy
nghĩ của hắn.
Ngươi không phải Thánh Tôn mà lại ngông cuồng thế à?
Đám Trường Dương và Trường Linh ở bên dưới cũng không khỏi lộ ra vẻ sốt
ruột.
“Chẳng lẽ sư tôn lại phát bệnh vào lúc này sao?”
“Không đến nỗi vậy chứ, dù hắn có phát bệnh thì cũng sẽ không ngốc như vậy
đâu.”
Tàng Ách chầm chậm mở ra thánh giới của bản thân.
“Vậy sao? Vậy bọn ta phải thử xem sao.”
“Ta cũng muốn xem xem, Ngộ Sơn ngươi lấy tự tin đó từ đâu ra!”
Mười lăm vị Thánh Chủ của các tộc đứng kế bên hắn cũng đồng loạt mở thánh
giới của bản thân ra, bao phủ lấy Ngộ Sơn.
Mặc dù đối phương vẫn chưa ra tay nhưng Ngộ Sơn đã cảm giác được một
luồng uy áp đáng sợ.
Khí tức thiên địa ở xung quanh cũng lúc thì hỗn loạn, lúc thì ngưng trệ.
Nó giống như một trận thiên tai có tính phá hủy thế giới sắp sửa giáng xuống
vậy.
Cùng lúc bị mười sáu lớp thánh giới bao phủ, Ngộ Sơn phải chịu đựng mười sáu
loại ảnh hưởng, đến cả thánh giới của bản thân cũng khó mà mở ra được.
Chỉ là, hắn không hề hoảng loạn.
Ngược lại còn khiêu khích nhướn mày.
“Các ngươi đang muốn làm cái gì hả, muốn hủy diệt toàn bộ Phi Tiên môn của
bọn ta à?”
“Vậy thì đã sao?”
Ngộ Sơn cố ý hô lớn lên: “Các ngươi thật là tàn bạo quá, lại tính giết sạch tất cả
người của Phi Tiên môn, gà chó gì cũng không tha sao?”
Tàng Ách cũng không hiểu vì sao hắn lại hỏi cái loại câu thừa thãi như thế này.
Thật ra ban đầu hắn cũng không tính giết sạch mọi người của Phi Tiên môn, nếu
không hắn cũng sẽ không làm lơ đám đệ tử phản bội bỏ chạy thoát thân kia.
Chỉ là nếu Ngộ Sơn đã hỏi như vậy, tất nhiên hắn cũng không thể chịu thua rồi.
“Chứ không thì sao? Muốn trách thì trách Khương Thành đi, là hắn đã kéo các
ngươi xuống đáy vực đấy!”