Đế, trên dưới Thương Long Cốc suýt chút bị sốc đến ngây ngốc rồi.
Thật sự là hắn làm sao?
Sao mà hắn làm được vậy?
Đó là tận năm Chuẩn Đế, hơn hai trăm vị Tiên Vương đấy.
Thương Thành Đại Đế vẫn chỉ là cấp bậc Long Vương cửu phẩm thôi mà!
Hắn lấy lực chiến lớn đến như thế ở đâu vậy?
Hơn nữa cho dù hắn có nghĩ không thông như thế nào, đây đều là sự thật không
thể thay đổi được.
Cho dù Vô Cực Động Thiên nhìn nhầm một người, cũng không đến mức đều
nhìn nhầm tất cả 13 người chứ.
Sau một trận kinh ngạc cực mạnh, tiếp sau đó chính là sự phấn khích và tự hào
không gì có thể so sánh được.
Chà, hoá ra vị anh hùng trừ hại cho dân mà mọi người vừa nói kia lại chính là
Đại Đế?
Người đứng đầu của Thương Long tộc chúng ta, quả nhiên đã làm ra một
chuyện lộ mặt trút giận lớn đến như vậy.
Từ thất đại Chuẩn Đế Thương Tật, Thương Khung, Dực Không trở xuống, đám
Long Vương Long Tôn đều đồng loạt hành lễ với Thành ca.
Không hổ danh là ngươi!
Đại Đế, thật oai phong!
Người quả thật là tấm gương của chúng ta.
Thành ca âm thầm tìm xem giá trị kinh sợ, vẫn ổn, lại nhận được hơn một nghìn
vạn công đức.
“Xem ra các ngươi cũng quen biết người đó rồi?”
Biểu cảm của đám Long tộc, Kỳ Mãnh và hai vị Tiên Vương kia cũng đã thu hết
vào trong tầm mắt.
“Hắn đang ở chỗ nào?”
“Còn không mau giúp bọn ta bắt hắn lại!”
Thương Tật vội vàng lắc đầu: “Không có, những người mà ngươi nói này,
chúng tôi chưa từng gặp ai cả!”
Dực Không cũng lập tức nói: “Đúng vậy, bọn ta thu nhận không ít nhân tộc,
nhưng trong đó không hề có 13 người mà ngươi nói, hoàn toàn không có ấn
tượng gì cả!”
Những Long tộc khác cũng ngơ ngác lắc đầu, làm ra vô cùng trong sạch.
Bọn ta không quen biết, chưa từng gặp, không hề biết gì.
Liên tiếp phủ nhận…
Trong lòng tự nhiên toàn là kinh ngạc, tự hào, kiêu hãnh, hưng phấn, nhưng bọn
họ cũng không phải kẻ ngu, biết rằng việc kiểu này làm thì cũng đã làm rồi,
nhưng nhất định không thể thừa nhận trước mặt.
Thương Long tộc bây giờ, vẫn không thể chống lại nhiều Tiên Đế như vậy.
Hai vị Tiên Vương đó cười lạnh: “Các ngươi tưởng rằng còn có thể giấu diếm
được sao?”
“Xem biểu cảm vừa rồi của các ngươi, rõ ràng chính là rất quen thân thuộc với
đám người đó!”
Giọng điệu của Kỳ Mãnh đột nhiên nghiêm lại: “Phải hay là không phải, lục
soát một lượt là biết!”
“Ngươi nói muốn lục soát là lục soát sao?”
“Lẽ nào các ngươi muốn kháng lại mệnh lệnh của Vạn Yêu cung sao?”
“Khụ!”
Nhìn thấy hai bên nổ ra tranh cãi, Thành ca không thể không thể hiện một chút
cảm giác tồn tại của bản thân.
“Người mà các ngươi nói kia, là trông như vậy sao?”
Đám Long tộc đang bận cãi nhau đều quay qua nhìn, suýt chút thì phun ra máu
tại chỗ.
Chỉ thấy Thương Thành Đại Đế cứ như kiểu muốn chết mà không chết được,
vậy mà lại chủ động biến trở về hình dạng con người đó. Giống hệt với hình ảnh
lúc nãy kia. Nhìn thấy Thành ca vẫn đang thổi sợi tóc rối trên trán, lão Thương
Long gần như sụp đổ.
Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đang muốn chơi trò gì vậy hả?
Tại sao bọn ta phải tận lực giấu diếm tuyệt đối không được thừa nhận, chính là
vì để cho chuyện này qua đi!
Tiên Đế quả thật không dễ bị xua đuổi đi như vậy.
Thương Long cốc lớn như vậy, vốn dĩ cứ cho là bọn chúng thật sự muốn lục
soát, vẫn có thể giấu đi được 12 người đó chứ.
Đến lúc đó tấn công, giữ kín như bưng tuyệt đối không bỏ ra, cho dù đối
phương lục soát đến cùng, chỉ cần không bắt được hiện hình thì sẽ không có
chuyện gì lớn.
Kết quả bây giờ hay rồi.
13 người đó vẫn chưa hiện hình, bản thân ngươi đã chủ động tự lộ ra rồi.
Việc này khiến chúng ta làm sao mà giấu diếm đây?
Kỳ Mãnh và hai vị Tiên Vương ở trước mặt kia cũng bị sốc đến ngây ra rồi.
Suýt nữa đã không kịp phản ứng.
Gì, cái gì?
Thương Long Đại Đế này chính là tên đầu sỏ sao?
Bản thân vừa nãy thật ra đang và chính chủ còn đàm phán với khoảng cách gần?
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…”
“Vậy mà lại chính là ngươi?”
Phản ứng của mọi người khiến Thành ca rất vừa lòng.
Như vậy mới đúng chứ!
Hắn quả thật không phải người đã làm ra chuyện lớn thì tìm cách che giấu, hắn
chỉ muốn được khen ngợi khắp nơi, sau đó khắp nơi đều ca tụng tên của bản
thân.
Đây là “công lao” của bản thân, tại sao phải giấu diếm?
Ngộ nhỡ thời gian càng dài, bị những kẻ lòng dạ không tốt khác giả mạo nhận
thì sao? Nhẫn nhịn chịu đựng cái gì, chỗ ca đây thì thấy tất cả đều là thừa thãi
hết.
Chỉ cần ánh đèn sân khấu rọi vào ta, cần gì phải quan tâm là chuyện tốt hay là
chuyện xấu, cứ nhận lấy đã rồi tính sau!
“Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ ta trừ hại cho dân không định lưu danh đâu.”
Khương chưởng môn nheo mắt cười nói: “Có điều các ngươi đã tìm đến tận cửa
rồi, ta cũng không thể để các ngươi chạy tốn công vô ích thất vọng trở về…”
“Được, được lắm!”
Hai vị Tiên Vương của Tiên Minh cũng xem như là từ trong sự kinh ngạc dần
chuyển qua có sức trở lại rồi.
Bừng bừng rút tiên khí, tiên bảo ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Hoá ra Long Đế của Thương Long cốc các người chính là chủ mưu hủy diệt
Vô Cực Động Thiên, vậy thì có lẽ cả đám Thương Long tộc cũng là chủ mưu
phía sau!”
“Tự ý mở rộng quy mô chiến tranh giữa hai giới Tiên Yêu, các ngươi cũng thật
to gan!”
“Thương Tật, người còn không mau giải thích sự thật!”
“Hiểu lầm hiểu lầm thôi.”
Kỳ Mãnh cười lạnh không ngớt: “Thương Tật, ngươi hiện giờ vẫn còn muốn
chối bỏ, đã muộn rồi!”
Thương Tật chỉ có thể móc gan móc ruột để kiếm cớ: “Đại Đế của tộc chúng ta
tính tình thích hoạt nào, chỉ là cố ý biến thành hình dạng của người đó, thật ra
hắn căn bản không phải là….”
Còn chưa để Kỳ Mãnh và hai vị Tiên Vương kịp phản bác, Thành ca đã tỏ ra
không hài lòng rồi.
“Ê ê lão già Thương Tật, ngươi đang nói năng hồ đồ gì vậy chứ?”
“Đó chính là do ca làm đó được không, ngươi không ở đó, làm gì có quyền lên
tiếng?”
Lão Thương Tật này, thế mà lại muốn phủi sạch đi hết những công lao to lớn
của hắn?
Hầy, có đồng đội nào ngu như lợn như ngươi không?
Vậy mà hắn còn dám ghét bỏ cơ.
Để chứng minh bản thân lúc đó thực sự đã làm, hắn còn dương dương tự đắc
khoe khoang ra.
“Lúc đó sự chém giết trong anh đây cứ phải gọi là trỗi dậy, đánh ra đánh vào,
máu chảy thành sông?”
“Phụ thể của chiến thần, các ngươi có hiểu không?”
“À đúng rồi, bây giờ tiên khí bên phía Phi Tiên môn dùng đều là chiến lợi phẩm
anh đây thắng từ trong trận chiến đó đấy.”
“Nếu như các ngươi không tin có thể đi xem, thanh kiếm mà Kỷ Linh Hàm
dùng còn là cửu giai cơ đấy!”
“Tiên kiếm cửu giai gần như thanh nào cũng là độc nhất vô nhị nhỉ?”
Đám cấp cao Thương Tật, Thương Khung, Dực Long cũng hoàn toàn hết cách
rồi.
Đưa không nổi đưa không nổi
Đã không còn cách nào có thể trở về được nữa rồi.
Đừng nói là bọn họ, đến cả người trải hết sự đời như Thương Long Nữ Đế, cũng
bị một loạt những hành động liên tiếp của hắn làm cho hồ đồ rồi.
“Tiểu lão đệ, thật ra ngươi đang muốn làm gì vậy?”
Nàng ta cũng biết, trước mắt thừa nhận chắc chắn là một việc không khôn
ngoan.
Thành ca buông tay ra, vẻ mặt vô tội.
“Chỉ là ta cảm thấy làm người nên thành thật một chút.”
“Nếu như ta không đứng ra, ngộ nhỡ những người vô tội bị hiểu lầm liên lụy
theo thì sao?”
Nữ Đế nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng chỉ có ho ra một tiếng thể biểu thị thành ý.
“Ngươi thật là vĩ đại quá…”
Kỳ Mãnh và hai vị Tiên Vương ở đối diện đó cũng bị làm cho mơ hồ rồi, ngây
ra không hiểu rốt cuộc tên này đang bép xép cái gì thế.
Tại sao nhìn hắn cứ như sinh ra lo sợ chuyện này không đến được phần của hắn.
Kỳ Mãnh hít thở một hơi thật sâu, sắc mặt hoàn toàn trầm lại.
“Thương Tật, hiện tại ngươi còn gì để nói không?”
Lão Thương Long lắc lắc đầu, sau khi thở dài một hơi, rồi mới ngẩng chiếc đầu
rồng lên.
“Không có gì để nói nữa rồi.”
Mắt rồng đục ngầu của hắn dần dần trở nên kiên định hơn.
“Từ bây giờ trở đi, chuyện này Thương Long cốc bọn ta nhận!”
“Có chiêu gì ngươi cứ việc dùng!”
“Trên dưới Thương Long Cốc bọn ta, xin thề cùng tiến cùng lùi với Đại Đế!”
Thành ca chặn trước mặt hắn, vẻ mặt hết cách: “Ngươi nhận cái gì mà nhận
chứ, ngươi là Đại Đế hay ta là Đại Đế?”