Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người vừa rồi kích động nhất là Cảnh Huyền càng cúi đầu khom lưng, thành

khẩn xin lỗi.

“Khương tiền bối, do mắt bọn ta bị mù, dám hắt tiếng xấu lên ngươi, khiến

ngươi phải chịu thiệt thòi rồi…”

Lúc này tâm trạng của Thành ca mới khá lên một chút.

“Chẳng phải nói ta nghe lén sao?”

Tên giáo viên tiên phát hiện ra Khương Thành đầu tiên cũng nở nụ cười gượng

gạo.

“Ngươi làm bọn ta khó xử quá.”

“Với thân phận và thực lực của ngươi, đâu cần tới nghe trộm chút đạo hạnh tầm

thường này của bọn ta.”

“Đúng, đúng, ngươi bằng lòng giá lâm nơi đây đã là niềm vinh hạnh của bọn

ta.”

Khương Thành cười nhạt: “Chẳng phải tố ta là gian tế à? Không phải nói ta đến

từ hai Vương triều khác, thậm chí là Tiên tộc ư?”

“Sao còn chưa hạ ta đi?”

Mọi người liên tục xua tay, tỏ vẻ không dám.

“Ai cũng có thể là gian tế, còn ngươi thì không thể nào.”

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt Thành ca nhưng vì để nịnh bợ cao thủ hàng

đầu nên mọi người cùng tâng bốc dỗ dành không biết chán.

“Khương tiền bối là cột trụ trời của Vương triều Tinh U ta!”

“Thiên tộc phải có tiền bối như ngươi chống đỡ!”

Cảnh Huyền lại càng lớn tiếng tỏ thái độ: “Kẻ nào nói ngươi là gian tế thì kẻ đó

chính là gian tế, chính là kẻ bất lương đến phá hoại Vương triều Tinh U!”

Đã đến nước này, rốt cuộc Thành ca cũng chịu bỏ qua.

“Thấy các ngươi đã biết sai, có thể thay đổi, ta không so đo với các ngươi nữa.”

Mọi người cùng hoan hô reo mừng.

Vội vàng đón rước ca vào một cách long trọng.

Tảng đá treo trong tim bọn họ cuối cùng cũng được thả xuống.

Dù sao thì người ta cũng nói rồi, do Tông Phiêu Vương mời mọc mãi thì hắn

mới tới đây.

Kết quả là bị chọc giận bởi lời nói bọn họ nên bỏ đi.

Cuối cùng chẳng phải Tông Phiêu Vương sẽ nổi trận lôi đình?

Đến lúc ấy bọn họ sẽ bị trách phạt mất thôi.

“Không phải là không thể lên lớp giảng cho các ngươi.”

Khương Thành ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí đầu, nhìn xuống hơn năm trăm cặp

mắt tràn đầy sự tò mò kia, trong đó còn bao gồm cả hai vị giáo viên.

Lúc này hai người ấy ngoan ngoãn như học sinh, tỏ vẻ chờ mong hắn giảng bài

tiếp.

“Nhưng trước khi giáo đạo cho các ngươi, ta cũng phải biết tình hình của các

ngươi để điều chỉnh dạy học theo năng lực của mọi người.”

Nghe vậy, mọi người cùng cảm thấy vị danh sư này quả thực không tầm thường.

Nhìn người ta mà xem, chuyên nghiệp biết mấy?

“Nghe theo sự sắp xếp của Khương tiền bối.”

“Đúng vậy, Khương tiền bối cần bọn ta làm gì thì cứ nói thẳng ra.”

Thành ca liếc thoáng qua Toái Linh phiến trên bàn của mỗi người.

“Đầu tiên ta phải biết tình trạng công pháp mà các ngươi bình thường hay tu

luyện.”

“Thế này đi, trước hết các ngươi hãy nộp tất cả Toái Linh phiến cho ta.”

“Ta cầm về xem xét một chút.”

A, chuyện này?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, còn mang đi à?

Việc chế luyện Toái Linh phiến sẽ làm tổn hại đến cảnh giới Linh ý của bản

thân, mà khi lĩnh hội công pháp cũng làm hao dần ý chí trong công pháp, đó là

một vật tiêu hao kép.

Thế nên cho dù là cấp thấp cũng rất quý giá.

Bọn họ là hậu duệ trực hệ của vương phủ nên mới nhận được một cái từ bảo

khố.

Bình thường đều coi món bảo bối này như sinh mạng.

Muốn bọn họ giao nộp trước thì hơi mâu thuẫn.

Huống hồ họ cũng còn chút nghi ngờ.

Bên trong Toái Linh phiến hầu hết là công pháp giống nhau, có cần nộp tất

không?

“Sao nào? Các ngươi không muốn?”

Khương Thành từ từ đứng dậy.

“Vậy thì ta đây không bắt ép, cáo từ.”

“Đừng, đừng đi mà!”

Cảnh Huyền vội vàng ngăn cản hắn.

“Khương tiền bối hiểu lầm rồi, sao bọn ta lại không chịu? Toái Linh phiến của

ta được ngươi đích thân ngự lãm, đó chính là vinh hạnh của ta.”

Nói xong, hắn trịnh trọng nộp lên Toái Linh phiến màu xanh lam của mình.

Địa vị của hắn quả thực khá cao so với những tử đệ của Vương phủ khác.

Toái Linh phiến được lấy ra cũng là công pháp trung giai.

Có hắn đi tiên phong, chúng đệ tử cũng không chần chừ nữa.

Sợ gì nào?

Vị tiền bối kia có thực lực mạnh mẽ như thế, rõ ràng ngay từ đầu đã chẳng cần

tới Toái Linh phiến của mình.

Cho hắn xem thử cũng có sao đâu?

Cơ hội thế này rất khó tìm, bỏ qua thì sẽ không có nữa.

“Tiền bối, đây là của ta!”

“Tiền bối, xin ngươi giữ Toái Linh phiến của ta!”

Khương Thành lại bị vây kín như hũ nút thêm một lần nữa.

Rất nhiều đệ tử sợ bị nộp chậm, cuối cùng bị đẩy đến sau chót, vậy nên sốt ruột

hết cả lên.

Nếu ai không biết mà nhìn thấy tình cảnh này, có khi còn tưởng là đang phát

phần thưởng.

Cuối cùng đến cả hai giáo viên cũng giao nộp công pháp của mình.

Công pháp của bọn hắn cũng là trung giai, khiến Thành ca mừng đến nỗi suýt

không nhịn được mà bật cười.

Hầy, ca vốn không định tơ tưởng đến đám Toái Linh phiến của các ngươi.

Vốn là định đi về rồi.

Ai bảo các ngươi lại cứ muốn ngăn ta lại, còn xổ một tràng dài.

Vậy bây giờ ta không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, không thu thì có lỗi với

sự nhiệt tình của các ngươi quá.

Sau khi thu được ba mảnh Toái Linh phiến trung giai và năm trăm mười lăm

miếng sơ giai, hắn cảm thấy hài lòng, gật đầu.

Ca vẫn duy trì phong thái của một vị cao nhân.

“Mặc dù công pháp của các ngươi rất thấp nhưng ta vẫn cần chút thời gian để

đọc.”

“Tốt lắm, các ngươi tiếp tục đi.”

Dứt lời, hắn phất tay, xoay người bay ra ngoài.

Bỏ lại cả đám người đứng trố mắt nhìn theo.

Đi vội vã thế à?

Ngươi không định giảng đôi chút về công pháp cao cấp ư?

Dù là vài phút cũng được mà!

Nhưng bởi mới trải qua mớ bòng bong vừa rồi nên họ không dám đụng chạm vị

tiền bối này nữa, thành ra ai nấy đều không dám nói gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương tiền bối rời đi.

Sau khi trở về phòng mình, bày ra hết hơn năm trăm miếng Toái Linh phiến,

Thành ca thấy hứng chí hẳn lên.

“Haiz, người của vương phủ này nhiệt tình như vậy, sao ta có thể ngại chứ?”

“Đúng lúc cần Toái Linh phiến thì dâng ngay cho ta, quả thực chưa thấy ai

khách khí như vậy.”

Hắn lập tức nhặt lên mảnh Toái Linh phiến đầu tiên, điều động Linh ý khẽ cảm

nhận nó một chút, sau đó hút vào không hề do dự.

Giây tiếp theo, quả nhiên Linh ý của hắn bị ý chí của công pháp tấn công.

So với công pháp cao cấp lúc trước thì ý chí của đám công pháp cấp thấp này

yếu hơn trăm lần.

Ý thức của hắn không có chút dấu hiệu dao động nào.

Tử mang bên rìa Linh ý vẫn vững như bàn thạch dưới sự vây công tứ phía từ

ánh sáng xanh.

Dưới sự thao túng từ Linh ý của Khương Thành, hắn không chỉ tiêu diệt hầu hết

ánh sáng xanh một cách dễ dàng mà còn bắt đầu chủ động phản kích.

Quả nhiên, một phần nhỏ ý chí công pháp đã bị đồng hóa, cuối cùng biến thành

dưỡng chất cho Linh ý của hắn.

Sau nửa canh giờ, ý chí của công pháp cấp thấp bị tiêu hao sạch sẽ.

Cảm nhận được sự tăng trưởng vững chắc của “thực lực”, Khương Thành vui

mừng khôn xiết.

“Phương thức tăng cấp này không khác cách ăn đan dược ngày trước là bao.”

“Nhưng mà còn chậm quá, hơn nữa còn phải tự xem.”

Nếu lời này được truyền đi thì chẳng biết có bao tộc nhân Thiên tộc sẽ bị chọc

tức chết.

Nếu tu luyện bình thường, e rằng có là thiên tài cũng không đạt đến tốc độ này.

Người này đã đi đường tắt, thăng cấp như cưỡi tên lửa mà còn chê chậm.

Hơn nữa tự nhìn lại lúc bản thân tu luyện, chẳng phải rất khó khăn sao?

Thời gian trôi qua ngày lại ngày.

Trong khi hắn đang “khổ tu” đến mức quên cả trời đất thì các đệ tử ở bên này

cũng bắt đầu cảm thấy bất thường.

Bởi vị Khương tiền bối kia vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào.

Một ngày hay hai ngày thì thôi đi.

Có thể hiểu là vì tiền bối đọc quá nhiều Toái Linh phiến nên cần chút thời gian.

Nhưng bây giờ đã là hơn mười ngày rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK