Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự khen ngợi của những Thiên Đế khiến Quy Bình và Sở Đình thầm thở phào

nhẹ nhõm.

Bọn họ vốn còn nghĩ khi trở về lại Nguyên Tiên giới thì sẽ phải đối mặt với sự

chỉ trích nghiêm khắc nữa.

Sở Đình đột nhiên nhớ đến điều gì đó, liền móc ra thêm một nhẫn trữ vật nữa.

“Đúng rồi, trước khi đi thì Thu Vũ Tuyền cũng mang Thiên Khuyết thạch của

nàng giao cho ta, nhờ ta đưa luôn về một lượt.”

“Ồ?”

Hứng thú của các Thiên Đế lại càng cao hơn.

“Hóa ra còn có một phần của nàng nữa à?”

“Các ngươi đều đã sáu bảy viên rồi, Thu Vũ Tuyền chắc có không dưới hai

mươi ba mươi đâu nhỉ?”

“Dựa vào thực lực của nàng thì chắc là không vấn đề gì.”

“Thế này đúng là khiến mọi người mong mỏi mà.”

Cùng với việc Sở Đình đổ hết toàn bộ những Thiên Khuyết thạch trong nhẫn trữ

vật ra, vẻ mặt của tám Thiên Đế lại dần cứng đơ lại.

“Đây, nhiều như vậy ư?”

Khoảng không trước mặt Sở Đình có một đống đá chín màu lơ lửng.

Đếm sơ qua còn số lại đến hơn hai trăm.

“Hai trăm hai mươi bốn viên, ôi trời ơi!”

“Ta không nhìn lầm đấy chứ?”

“Ôi trời, Thu Vũ Tuyền đã làm gì bên đó vậy?”

“Đúng là Thần mà.”

Tám Thiên Đế thật sự đã bị dọa cho kinh hồn rồi.

Ngay vừa nãy, bọn họ còn cảm thấy biểu hiện của ba người Sở Đình rất tốt rồi,

bây giờ cái cảm giác đó đã sớm tan theo gió mây rồi.

“Hóa ra trận tỉ thí này chúng ta vẫn thắng rồi!”

Hồn Đế vui mừng hớn hở, trận thi đấu chiến thắng thì vẫn vui chứ.

“Không hổ là Thiên Đế thứ mười một.”

Tâm Đế cười ngập mắt: “Ta biết ngay là nàng sẽ không khiến chúng ta phải thất

vọng mà.”

Lẫm Đế lại càng tươi hơn, giống như đây chính là chiến tích của mình vậy.

“Đây há chỉ là không làm chúng ta thất vọng chứ, hoàn toàn là bất ngờ to lớn

mà.”

“Chúng ta quả nhiên đã không chọn nhầm người.”

Huyết Đế nói từ tận đáy lòng: “Chỉ cần tin tưởng nàng thì nàng sẽ mang lại kì

tích.”

“So với nàng thì Tông Quần, Mãn Thiệu có là gì đâu chứ?”

“Đúng là không thể so sánh được.”

“Thật là không ngờ, thế mà cũng có thể thắng được.”

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở một bên mang vẻ mặt cạn lời, các ngươi

vui mừng hơi bị sớm đấy.

“Khương Thành, mau móc Thiên Khuyết thạch của ngươi ra đây luôn đi.”

Tu Đế hấc cằm, vẻ mặt quái đản nói: “Vốn đã không muốn hơn thua với ngươi

rồi, kết quả ngươi cứ thích tự chuốc lấy nhục.”

Thiên Khuyết thạch tuy không phải cao cấp quá như hỗn độn Ngân Ngọc Tủy,

nhưng là một bảo vật đỉnh cao thì cũng chỉ đứng sau hạng cao cấp thôi.

Cả hai trăm sáu mươi mốt viên, nó đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn rồi.

Theo như bọn họ thấy, trận tỉ thí này thắng là cái chắc rồi.

Sau đó bọn họ đã nhìn thấy được một đống Thiên Khuyết thạch khác.

Trước mặt Khương Thành nổi trôi bồng bềnh một đống Thiên Khuyết thạch,

quy mô dường như to hơn một chút.

Đếm kĩ lại thì nhiều đến ba trăm năm mươi ba viên.

Thật ra Thành ca cũng bị thu hoạch kia của Thu Vũ Tuyền dọa cho một vố.

May mà sau khi mấy chục Huyền Thánh cửu trọng kia chết đi ở hai trận tỉ thí

trước, chiến lợi phẩm đều thuộc về bản thân.

Nếu không thì thật sự không thể lôi ra được nhiều như thế, trận tỉ thí này sẽ lất

xe mất.

Còn về việc phá trận ở ải thứ ba, hắn chỉ có được chiến lợi phẩm của bảy người

Tông Quần mà thôi.

Sau đó một đai đao 41 mét kia xử đẹp mọi thứ tan thành mây khói rồi.

“Ba trăm năm mươi ba viên!”

Tám Thiên Đế ngớ cả mắt ra.

“Sao lại có được nhiều như vậy?”

Tâm Đế vừa rồi còn cười ngập mặt, giờ nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đã làm gì ở Huyền giới?”

“Thế này là dọn sạch cả Huyền giới luôn rồi phải không?”

“Hay là nói Thiên Khuyết thạch đã không còn là bảo vật ở Huyền giời nữa rồi?”

Bọn họ biết được Khương Thành rất thần kì.

Nhưng thật sự vẫn không ngờ rằng hắn có thể thần kì được đến mức này.

Tên này quả nhiên cứ không để ý là sẽ gây nên chuyện lớn, đúng là phòng cũng

chả phòng được mà.

Tận hưởng vẻ mặt hoài nghi nhân tình của bọn họ, Thành ca cười hớn hở nói.

“Khen nhầm rồi khen nhầm rồi, ta đây suýt chút là tự rước lấy nhục rồi nè.”

“Xem ra biểu hiện của ta vẫn bình thường mà thôi.”

Tu Đế nghe thấy mặt tái xanh, hắn nào không biết được Khương Thành đang

vòng vo chế giễu mình chứ.

“Theo như trận cá cược thì bên thua sẽ đưa hết Thiên Khuyết thạch cho bên

thắng.”

“Vậy ta có từ chối thì sẽ bất kính rồi.”

Nói xong, Khương Thành định cất hết hai trăm sáu mươi mốt viên Thiên

Khuyết thạch đi.

“Khoan đã.”

Hồn Đế, Tu Đế và Không Đế không hẹn mà cùng ngăn cản hắn lại.

“Thiên Khuyết thạch này ngươi không thể lấy đi.”

Sắc mặt của Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình biến sắc.

Đường đường là Thiên Đế mà lại nuốt lời, thế này thì chẳng có chút chuyên

nghiệp chút nào.

Hơn nữa tên này không được đắc tội đâu.

Nhưng mà không chỉ có ba Thiên Đế, mấy người còn lại cũng có thái độ như

vậy.

Trong tám người chỉ có Huyết Đế là lắc đầu.

“Khương Thành, ngươi vẫn nên đi ngay đi.”

“Chuyện này đã không còn đơn giản như ngươi nghĩ nữa rồi.”

Còn chưa chờ đến Thành ca trả lời thì Tu Đế đã cười lạnh.

“Đi? Đi đâu chứ?”

Hắn mang ánh mắt đầy ý vị nhìn Khương Thành như nhìn một con kiến đang bị

mình tùy ý nghiền ép.

“Không những không thể đi, ngươi và những Thiên Khuyết thạch đó đề phải ở

lại đây thôi.”

Đám tiên nhân ở một bên bị dọa cho ngây cả người ra.

Thế này là đã xảy ra chuyện gì?

Hóa ra cái ngươi họ Khương này không phải cùng một đường với tám Chính

Thần ư?

Tâm tư của bọn họ lập tức trở nên linh hoạt.

Nếu như Khương Thành bị Chính Thần giết thì bản thân há chẳng phải không

cần giao nhẫn trữ vật và trang bị ra nữa rồi?

Nghĩ đến đây, không biết có bao nhiêu người bắt đầu thầm cổ vũ cho mấy vị

Thiên Đế này.

Lại chả sợ bọn họ ngay giây sau giết chết Khương Thành.

“Ồ? Đến ta cũng không được đi à?”

Thành ca đã quen với sóng gió, đương nhiên sẽ không hò hét gì rồi.

Mà lại có hứng thú mỉm cười.

“Cũng chính là nói các ngươi nuốt lời rồi?”

“Nuốt lời?”

Hồn Đế cười nham hiểm một tiếng.

“Trận cá cược đó sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Mấy vị Thiên Đế không hề che giấu nụ cười trên nỗi đau người khác của bản

thân.

“Ngươi vẫn chưa biết chứ gì, Chiến Đế và Tiêu Đế đã mất tích rất lâu rồi.”

“Điều kiện cá cược là bọn ta thua thì sẽ bỏ ra bốn phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy,

thắng rồi nàng sẽ giao ra Tiên Võ châu.”

“Bây giờ Tiên Võ châu đã không còn nữa, trận cá cược cũng còn ý nghĩa gì nữa

đâu?”

Lại còn có chuyện như vậy nữa?

Khương Thành cũng không kịp trở tay.

Xem ra đến Huyền giới mấy năm như vậy, bên này đã xảy ra những biến cố

không ít.

“Sao bọn họ lại mất tích được chứ?”

Tu Đế hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi vẫn nên nghĩ đến hoàn cảnh của mình đi, có nghe ngóng thêm cũng vô

dụng.”

Huyết Đế đã không thể nghe nỗi nữa rồi.

Là một “tiểu đệ rẻ tiền” của Khương Thành, hắn vẫn có lòng tốt giải thích với

ca này.

“Mấy năm nay liên tục xuất hiện rất nhiều Chính Thần mới.”

“Sau khi mất đi Hám Thiên phủ, Chiến Đế đã không thể trụ được nữa.”

“Đặc biệt là những người bản địa ở Tiên Võ châu lại xuất hiện đạo ấn, vậy nên

hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của mọi người.”

“Vì để tránh khỏi vòng xoáy của sự tranh chấp, Chiến Đế chỉ có thể thu lại Tiên

Võ châu nên đã ở ẩn đi xa.”

Có thêm nhiều Chính Thần mới?

Khương Thành vừa nghĩ đã hiểu ra.

Vậy là vòng tranh đoạt Thần vị thứ hai đã bắt đầu rồi.

Tiên mẫu đáng chết, lại dám nhân lúc bản thân mình không có ở đây lén lút gây

ra động tĩnh lớn như vậy.

Chuyện này là cố ý chứ gì?

“Được thôi, ta biết rồi.”

Sau đó hắn lại lần nữa duỗi tay phải ra.

“Cho dù Tiên Võ châu có không còn, trận cá cược đó ta vẫn thắng rồi, bây giờ

các ngươi có thể giao Thiên Khuyết thạch và hỗn độn Kim Ngọc Tủy ra đây

rồi.”

“Khoản nợ của ta còn có ai có thể quỵt chứ.”

Nghe thấy câu này, tám Thiên Đế đều không thể không rơi vào trầm tư.

Tên này rốt cuộc vẫn chưa biết tình cảnh hiện giờ của mình?

Sau lưng ngươi không có Chiến Đế, lại còn dám đòi bồi thường của bọn ta à?

Ai cho ngươi cái dũng khí đó vậy?

Những tiên nhân đang nằm rạp xuống dưới đó lại càng cảm thấy hoang đường

vô kể.

Tên này điên rồi sao?

Còn không mau nằm xuống xin tha cho cái mạng nhỏ của mình nữa, lại dám

khiêu khích tám Chính Thần?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK