đang “hành đại lễ” đều hốt hoảng.
Lúc trước chỉ là bị người của Phi Tiên môn nhìn thấy mà thôi.
Bây giờ lại lồ lộ trước mắt của hàng triệu người, nỗi nhục nhã cứ thế mà tăng
không ngừng.
Đặc biệt là bên trong đám người này còn có một tốp lớn là trưởng lão và môn
đồ đến từ hai thánh địa kia của bọn họ nữa.
Điều này càng làm cho họ không thể nào chấp nhận được.
“Các ngươi chạy đến đây làm cái gì hả!”
Hám Thiên Cổ Thánh vẫn còn ở bên trong, Quan Dương Đạo Thần cũng không
dám thay đổi tư thế.
Nhưng là đại trưởng lão của Trảm Nghiệp tông, hắn vẫn khá nóng nảy khi đối
diện với các đệ tử bổn môn.
“Cái đám chết tiệt này, các ngươi muốn phản bội Trảm Nghiệp tông hả?”
“To gan thật, các ngươi chẳng lẽ không biết hậu quả của việc làm phản đồ hay
sao?”
“Còn không mau cút về?”
Hoàng Mông của Ma Diễm Tông trán cụng đất nhưng thần sắc vẫn rất lạnh lùng
nghiêm nghị.
“Những môn đồ tới đây ngày hôm nay của Ma Diễm tông, bổn trưởng lão đều
nhớ kỹ hết!”
“Sau khi trở về, tất cả tội nặng thêm một bậc!”
Lúc trước khi ở tông môn của mình, bọn họ đều là những người nắm thực
quyền quản lý mọi chuyện, vậy nên rất có ảnh hưởng với các đệ tử.
Rất nhiều môn đồ lập tức nhớ lại nỗi sợ ngày trước khi bị chi phối, chân cũng
bắt đầu run lẩy bẩy.
“Bà mẹ nó, đã như thế này rồi mà còn bày đặt tỏ ra oai phong nữa à?”
Trường Tân Đạo Thần mất kiên nhẫn xông lên trên, mỗi chân một đạp, đá cho
Quan Dương và Hoàng Mông lăn quay ra đất.
“Cũng không biết nhìn xem bản thân đang ở cái tư thế gì?”
“Ngươi!”
Quan Dương và Hoàng Mông tức giận.
Nhưng họ lập tức nhớ đến đằng sau Trường Tân là Ngộ Sơn, sau Ngộ Sơn là
Khương Thành, mà phía sau Khương Thành lại là “Hám Thiên Cổ Thánh”.
Cả hai vội vàng ngậm miệng lại, tức tốc bò về chỗ cũ hành đại lễ.
Một màn trò cười này làm cho cả đám tiên nhân đứng bao vây ở xung quanh
cười lớn ha hả.
“Ha ha ha, ngươi nhìn bọn họ kìa, còn có dáng vẻ của đại trưởng lão hả?”
“Rõ ràng là giống hai con chó già.”
Những môn đồ vừa nãy còn cảm thấy sợ hãi của cả hai phái cũng thay đổi ánh
mắt.
“Ta khinh, lúc trước các ngươi oai phong thì cũng thôi đi, bây giờ mà còn tỏ ra
vẻ gì nữa chứ?”
“Nể mặt ngươi nên mới gọi ngươi là trưởng lão, còn không nể mặt ngươi thì
bây giờ ngươi vẫn phải quỳ trước mặt bọn ta đấy thôi?”
Trải qua một hồi nhốn nháo này, các trưởng lão cao tầng của hai thánh địa lớn
xem như hoàn toàn mất hết uy nghiêm rồi.
Sẽ không còn ai kính sợ bọn họ nữa.
Mà lúc này đây, Khương Thành và Ngộ Sơn cũng xuất hiện trước mặt mọi
người một lần nữa.
“Khương chưởng môn!”
“Khương chưởng môn ra rồi!”
Hắn vừa xuất hiện lập tức gây xôn xao.
Tất cả tiên nhân ở trong hay ngoài Phi Tiên môn cũng nhìn hắn với ánh mắt
nóng rực như lửa, hoàn toàn khác với ngày xưa.
Hết cách rồi, bây giờ thân phân của Thành ca khác trước rồi.
Hắn đã không còn là Đạo Thần trung giai bình thường kia nữa, mà là một Đạo
Thần trung giai… được “Hám Thiên Cổ Thánh” che chở bảo vệ.
Liên tưởng đến những lời nói khiến người phải kinh ngạc lúc trước của Cổ
Thánh, ví dụ như Hám Thiên phủ là do Khương Thành phái người mang tặng
cho hắn chẳng hạn, mọi người đều không dám xem thường Thành ca nữa.
“Khương chưởng môn, bọn ta tới nương nhờ ngươi đây!”
“Khương chưởng môn, không biết Hám Thiên Cổ Thánh có còn ở đây không?”
“Ngươi và Hám Thiên Cổ Thánh thật sự có căn nguyên sâu đến vậy sao?”
“Hám Thiên Cổ Thánh nói với ngươi những gì thế?”
“Cổ Thánh tiền bối có từng nói muốn dốc sức ủng hộ Phi Tiên môn không?”
Trong chớp mắt, Khương Thành bị một đống câu hỏi ào ào đổ đến làm cho
choáng ngợp.
“Hám Thiên Cổ Thánh đã về rồi.”
Hắn không có muốn mỗi ngày đều phải đóng giả thành người khác đâu.
Đóng giả một lần để đạt được mục đích là đủ rồi.
“Cái gì? Đã về rồi sao?”
Ba mươi hai Đạo Thần cao giai vốn đang hành đại lễ đã lập tức lom khom bật
dậy từ trên mặt đất.
“Nếu đã về rồi vậy tại sao lại không nói sớm hả?”
Quan Dương Đạo Thần phẫn nộ chỉ về phía Khương Thành, muốn nói thêm
mấy câu hung hăng để lấy lại một chút mặt mũi đã mất.
Nhưng nghĩ đến uy hiếp răn đe của Cổ Thánh, hắn vẫn là nuốt ngược lời vào
trong.
“Chúng ta đi!”
Nói xong hắn mang theo một nhóm Đạo Thần hùng hổ bay về Trảm Nghiệp
tông.
Sau khi quay về, chuyện đầu tiên Quan Dương làm đó là thông báo cho Thánh
Chủ chưởng môn, nói với hắn tất cả những việc đã xảy ra.
Còn về phía Phi Tiên môn bên này, nhóm người Trường Dương và Diệu Du lại
cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Sao Cổ Thánh tiền bối lại về sớm thế chứ?”
“Đúng đó, sao ngươi không giữ hắn ở lại một chút?”
Mặc dù bọn họ cũng sợ Cổ Thánh như là giun dế sợ cự long, nhưng nếu cự long
này đứng về phía bọn họ, vậy thì họ cũng rất mong hắn có thể nán lại thêm vài
ngày, gây thêm danh tiếng cho Phi Tiên môn.
“Giữ hắn lại làm gì?”
Thành ca không vui phất tay.
“Hắn cũng muốn nán lại một chút, nhưng ở chỗ ca không bao cơm, vậy nên mới
giục hắn mau chóng ra về đi.”
Hả, cái này…
Nếu như trước đây Khương Thành nói như vậy, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ
rằng hắn đang bốc phét.
Nhưng nghĩ đến những lời lúc trước Hám Thiên Cổ Thánh từng nói, bây giờ
bọn họ muốn không tin cũng không được.
Mọi người chỉ thầm oán trong lòng, ngươi to gan ghê gớm, đuổi khách mà đuổi
luôn cả Cổ Thánh.
Lăng ở trong đám người mang theo hàm ý sâu xa, khẽ nói: “Ngươi lợi hại thật
đấy, Hám Thiên Cổ Thánh sắp trở thành thuộc hạ của ngươi luôn rồi.”
Đối với việc nữ nhân này biết được chuyện hắn giả mạo Cổ Thánh, Thành ca
không hề lo lắng chút nào.
Hắn mỉm cười sờ sờ phần râu không hề tồn tại ở dưới cằm.
“Quá khen quá khen rồi, đây đều là những phiền não vì mị lực của nhân cách
thôi.”
Lăng trực tiếp bị hắn chọc tức đến muốn cười.
Mà Khương Thành lại bận rộn với chính sự.
“Một trăm hai mươi nghìn người lúc trước là tốp đầu tiên, có thể trực tiếp tiến
vào nội môn.”
“Những người tới sau như các ngươi, phải ở lại ngoại môn trước!”
“Hả?”
“Vì sao chứ?”
Lúc này mấy triệu tiên nhân đến đây đều thất vọng không thôi.
“Ta đường đường là Đạo Thần cao giai, ở lại ngoại môn cũng vô lý quá rồi
đấy?”
“Đúng thế, những người nhập môn lúc trước có rất nhiều tên còn không lợi hại
bằng ta nữa kìa.”
“Khương chưởng môn, ngươi suy nghĩ lại đi, ta chắc chắn sẽ là trụ cột của Phi
Tiên môn.”
“Sau này Phi Tiên môn gây dựng đại nghiệp không thể thiếu được ta đâu!”
Thành ca cảm thấy vô cùng buồn cười.
Ca đây đến đồng đội còn không cần mà lại đi cần những môn đồ mạnh để phụ
trợ à?
“Nhóm người đầu tiên là vì ta mà đến.”
“Còn các ngươi là đến vì cái danh của Hám Thiên Cổ Thánh, đãi ngộ tất nhiên
không thể giống rồi.”
“Những người ở ngoại môn nếu sau này thông qua được khảo hạch thì có thể
tiến vào nội môn.”
“Còn những ai không bằng lòng, bây giờ có thể lập tức quay về, ta không cưỡng
cầu!”
Lời này của hắn khiến cho mọi người đang có mặt không ai dám có ý kiến gì
nữa.
Có rất nhiều người đều tiếc muốn đứt ruột.
Lúc trước trưởng lão bổn môn hay thậm chí cả chưởng môn cũng đều đến, vậy
mà bản thân lại cứ không đến, kết quả bỏ lỡ mất một cơ hội tốt.
Vài khắc sau, một phần tiên nhân lựa chọn rời đi.
Nhưng số người ở lại cũng không hề ít.
Nhóm người Trường Dương, Trường Linh và Diệu Du đều bắt đầu bận rộn.
Thậm chí còn huy động hơn mười ngàn tiên nhân vừa mới nhập môn trước đó,
bảo họ giúp sắp xếp đăng ký.
Còn Khương Thành và Ngộ Sơn cũng bắt đầu mở rộng cứ địa sơn môn của Phi
Tiên môn.
Sau khi bận rộn tận hai ngày, cuối cùng họ cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho nhóm
người mới nhập môn.
Đến hiện tại, Đạo Thần của Phi Tiên môn đã lên đến ba trăm người, trong đó
Đạo Thần cao giai có mười bảy người.
Và tổng số môn đồ đã đạt đến một triệu hai trăm bốn mươi nghìn người!
Hoàn toàn vượt xa tất cả những tông môn thánh địa ở xung quanh.
Khi tất cả những người này đều đã gia nhập thì giá trị thống trị của Khương
Thành cũng lại tăng lên chóng mặt.
Từ ba trăm năm mươi nghìn tăng đến sáu trăm mười nghìn.
Hắn lại bước đến trước mặt của Lăng, không hề che giấu vẻ đắc ý của mình.
“Thấy ca làm như thế nào hả, bây giờ số người cũng vượt qua triệu luôn rồi, có
phục hay không?”