Những tộc nhân Thiên tộc xung quanh kia đã không nhịn được tán dương.
“Quá lợi hại! Không hổ là Phi Khâm đại nhân!”
“Cuộc tỷ thí lần này may mà có Phi Khâm đại nhân ra mặt, nếu không bọn ta
vẫn là năm bè bảy mảng.”
“Đúng vậy, lần này ta thực sự hiểu được cái gì gọi là đồng tâm hiệp lực rồi…”
Bên trong toàn những tiếng tiếng tâng bốc, việc Khương Thành thực sự tìm thấy
mười viên hay không đã không còn quan trọng.
Dù sao kho hệ thống của hắn đã có 32267 viên tinh linh châu nằm đó rồi.
Có thể nói, những mảnh vụn Cửu bảo tiên sa mà vương triều Tinh U tích góp
được trong gần chục tỷ năm qua thì ít nhất có tám mươi phần trăm đều hời cho
hắn rồi.
Đám tộc nhân Thiên tộc xung quanh hắn còn đang dương dương tự đắc.
“Không biết hiện tại Khương Thành có bao nhiêu viên.”
“Ngược lại ta hi vọng hắn có thể kiếm nhiều hơn một chút, như vậy mới để lộ
khoảng cách lớn khi hắn tràn ngập tự tin nghĩ bản thân có thể thắng.”
“Ha ha ha, ngươi cũng quá tàn nhẫn rồi!”
“Còn nửa tiếng, thật sự là có chút chờ không kịp!”
Bọn hắn ở bên trong vui vẻ ra mặt, còn tất cả mọi người bên ngoài lại phát điên
tập thể.
Bí cảnh sắp đóng lại, chiến tích của Khương Thành vẫn là không viên, phái bừa
một người của Thiên tộc cũng có thể đánh thắng hắn.
Kết quả là dưới tình huống này, tất cả tử đệ của Thiên tộc bên trong lại đem
toàn bộ tinh linh châu giao cho đối thủ cạnh tranh này.
Sự thay đổi 180° rất lớn khiến bốn vị thân vương đều ngã ngửa.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Tông Phiêu Vương sớm đã không có cách nào duy trì sự bình tĩnh, hắn nhảy
dựng và gào lên.
“Bọn họ trúng tà sao?
“Tại sao muốn đem tinh linh châu giao cho Khương Thành, thế này là nghĩ như
thế nào?”
Sắc mặt của Tư Ngộ Vương cũng tràn đầy lo lắng.
“Chắc chắn bọn hắn vẫn coi Khương Thành là Phi Khâm, căn bản không biết
kia là đối thủ tỷ thí.”
“Cho dù coi hắn là Phi Khâm thì cũng không có đạo lý giao toàn bộ tinh linh
châu cho hắn.”
“Đáng hận, rốt cục hắn đã làm cách gì?”
Trước đó bọn hắn còn cảm thấy để Khương Thành lên lớp cho đám hậu bối
trong tộc để mở mang một chút kiến thức lòng người hiểm ác trong giới tu
luyện cũng tốt.
Hiện tại bọn hắn chỉ muốn nói, sự hiểm ác này thật quá mức, nghiêm trọng vô
cùng.
Đừng nói những hậu bối trong tộc, cho dù là bọn hắn ở trong đó, sợ là cũng
không thích ứng được với tiết tấu của người này.
Còn tộc nhân Thiên tộc bên khu vực khác đã sôi sục từ lâu.
“Trúng tà rồi, tất cả đều trúng tà rồi.”
“Không, đừng giao cho hắn!”
“Ai có thể đi vào nhắc bọn họ một chút đi…”
Trong tiếng rống sụp đổ của bọn họ, cuối cùng Tinh Linh diệu cảnh cũng đóng
lại, hơn mười ngàn người bên trong đều bị truyền tống ra.
Khương Thành vừa ra liền khôi phục diện mạo ban đầu.
Còn bốn vị Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương đã đến chỗ hắn không một
dấu vết.
Nhưng còn chưa đợi bọn hắn nói chút gì, đám người Quý Chủy đối diện liền
đắc ý vênh váo bay tới.
“Khương Thành, ngươi có được bao nhiêu tinh linh châu?”
“Trước đó đã nói nhiều đến như vậy, chắc hẳn nhất định rất nhiều, lấy ra để
chúng ta mở rộng tầm mắt một chút đi!”
Biểu cảm của Tông Phiêu Vương có chút xấu hổ.
Các ngươi đều bị tên này lừa thấy bà ngoại, còn không hề hay biết cơ.
“Khụ, các ngươi đều lui xuống, kết quả trận tỷ thí kia chờ lát rồi nói…”
Lời nói của hắn còn chưa dứt liền bị đám người Quý Chủy và Tinh Nhu ngắt
lời.
“Tại sao phải lui xuống?”
“Tại sao phải chờ một lát rồi nói, chẳng lẽ hắn có cái gì muốn giấu người
khác?”
Bọn họ bận rộn suốt ba ngày, không phải là vì giờ khắc này ư?
Thậm chí có người cũng hoài nghi bốn vị thân vương, có phải là muốn giở thủ
đoạn ngầm, thiên vị Khương Thành hay không?
“Hay là nói cuộc tỷ thí này có ẩn tình gì?”
“Khách quý như hắn thì không thể thua được?
Tư Ngộ Vương im lặng.
Bọn ta tạm dừng công bố kết quả tỷ thí là vì không để các ngươi mất mặt.
Kết quả là có ý tốt nhưng ngược lại lại bị hiểu lầm.
“Được thôi, nếu các ngươi cứ phải so với hắn, vậy thì so đi.”
Hắn hậm hực phất tay, nhường vị trí.
Không có bọn hắn ngắt lời, đám người Quý Chủy và Tinh Nhu khóa chặt triệt
để Thành ca.
“Khương Thành, ngươi đạt được bao nhiêu tinh linh châu?”
“Đừng che giấu, là con la hay ngựa, lôi ra dắt đi là được.”
Mặt Thành ca khiêm tốn khua tay áo.
“Lần này ta có được không nhiều tinh linh châu…”
Quý Chủy từng bước ép sát, không có ý tốt hỏi: “Không nhiều là bao nhiêu?”
“Đúng, chung quy phải có con số cụ thể!”
Khương Thành thở dài, sau đó lấy ra một tinh linh châu từ kho của hệ thống.
Đám người vẫn chờ động tác kế tiếp của hắn, nào biết được chờ nửa giờ vẫn
không có đoạn tiếp theo.
“Một viên?”
Đám người Quý Chủy và Tinh Nhu liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều có thể nhìn
thấy sự thất vọng cực lớn trong đáy mắt đối phương.
“Yếu như vậy?”
Sớm biết Khương Thành yếu như vậy, trước đó căn bản không cần đem tất cả
tinh linh châu của mọi người tụ lại cùng một chỗ.
Thực uổng công Phi Khâm đã cố gắng thể hiện bản lĩnh của mình, miêu tả
Khương Thành như một thứ gì đó chỉ có trên trời không có dưới đất.
Thậm chí khoảng thời gian này bọn hắn đều coi Khương Thành trở thành dạng
địch giả tưởng giống như Đại Ma Vương, tìm kiếm tinh linh châu thì phải gọi là
bán sức lao động.
Kết quả hiện tại mới phát hiện, mình cực kỳ đề cao hắn?
“Còn tưởng rằng ít nhất hắn có thể giành được trên trăm viên!”
“Hóa ra chỉ từng này?”
“Sau một lúc kinh ngạc tạm thời, bọn hắn đều không chờ được mà giễu cợt.”
“Thời gian ba ngày mới lấy được một viên, ngươi làm gì để ăn?”
“Trước đó còn dám nói khoác lác, hiện tại xem ra hoàn toàn là chuyện cười.”
“Ai cho ngươi dũng khí đến tỷ thí với bọn ta?”
Đối mặt với đợt tập kích giễu cợt của đám đông, Thành ca hoàn toàn không tức
giận.
Ngược lại mắt hắn đầy hổ thẹn mà chắp tay.
“Hóa ra các ngươi kì vọng vào ta nhiều như vậy?”
“Để các ngươi thất vọng như thế, thật sự là có lỗi quá, ta… ta…”
Sau đó hắn thay giọng: “Nhìn giọng điệu các ngươi tràn đầy tự tin như vậy, có
lẽ lần này giành được rất nhiều tinh linh châu?”
“Đó là đương nhiên!”
Quý Chủy ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói: “Ta giành được tám viên, gấp tám lần
ngươi được chứ?”
Những người khác cũng đứng sững sờ trước mặt Khương Thành.
“Ta có được năm viên, gấp ngươi năm lần.”
“Ta vốn cho rằng hai viên của ta đã rất ít, không nghĩ tới còn có thể vượt trên
ngươi, ha ha ha!”
“Mới một viên, thật sự là quá đề cao ngươi, nếu ta là ngươi thì ta không có mặt
mũi gặp người khác…”
“Trâu như vậy sao?”
Khương Thành cố ý làm ra vẻ bị thành tích của bọn hắn làm cho kinh ngạc.
“Thế nhưng tinh linh châu rất khó thu hoạch.”
“Thế mà các ngươi giành được nhiều như vậy. Rất giỏi! Rất giỏi!”
Đám người Tinh Nhu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết thì tốt!”
“Có chơi có chịu, lần này ngươi phải trở thành người kề cận của bọn ta rồi.
“Thế nhưng ta chỉ cược với Phi Khâm, không liên quan với các ngươi mà?”
“Ai nói, tất cả chúng ta đều tính trong vụ cược kia được không?”
“À, vậy được thôi.”
Khương Thành mỉm cười gật đầu.
“Có chơi có chịu, không vấn đề nhưng tốt xấu gì các ngươi cũng phải lấy tinh
linh châu ra, nghiệm chứng một chút kết quả thắng bại thôi.”
“Các ngươi cũng không thể nói mấy viên thì là mấy viên, vậy ta nói ta có một
vạn viên.”
Đám người Quý Chủy có chút khó chịu.
“Ngươi lại dám không tin bọn ta?”
“Vậy thì để ngươi mở mắt một chút, thua tâm phục khẩu phục.”
Bởi vì tinh linh châu của bọn hắn đều đã giao nộp cho nên chỉ có thể quay đầu
nhìn Phi Khâm.
“Tốt rồi, nhanh để tên này học hỏi một chút cái gì gọi là khác biệt cấp áp đảo!”