Giống như đạo nguyên quái dị sở hữu một ý chí đặc biệt vậy, lực Thiên Đạo của
Chính Thần cũng có thể làm lay động ý chí Thiên Đạo.
Linh ý của Khương Thành đã đủ mạnh, nhưng so với ý chí Thiên Đạo thì vẫn
còn quá yếu.
Cuối cùng chỉ đành lựa chọn lùi về.
Cũng may Tu Đế không thao túng được ý chí Thiên Đạo, nếu không thì sau một
đòn phản kích, rất có thể hắn sẽ trực tiếp thua trận.
Và cũng đúng vào lúc này, thánh giới của hắn cũng bị tàn phá.
Không còn cách nào, tuy thánh giới của Khương Thành mạnh hơn gấp mười lần
Thánh Tôn thông thường, nhưng cuối cùng cũng không kháng cự nổi lực Thiên
Đạo đến từ đạo ấn.
Nhất là khi Tu Đế còn có sự giúp sức của Thiên Đạo chí bảo, sức mạnh lại càng
lớn hơn Chính Thần thông thường.
Sử dụng cảnh giới Thánh Tôn để chống đỡ lâu như vậy, thậm chí còn có thể
khiến đối phương bị thương, Thành ca xem như đã tạo nên kỳ tích rồi.
Vào khắc cuối cùng khi Thánh giới sắp tan vỡ, sinh mệnh của hắn cũng bắt đầu
đếm ngược.
Nhưng lần này, Khương Thành không chọn chờ chết.
Bởi vì phía sau vẫn còn Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh bọn họ dõi theo hắn.
Với phong cách của Tu Đế, sau khi chém giết mình, hắn chắc chắn sẽ lập tức ra
tay với bọn họ.
Đến lúc đó, cho dù có thể khiến bọn họ sống lại thì cũng khó khiến họ tránh
khỏi cảm giác đau đớn khi bị giết.
Vì thế hắn nhanh chóng đổi một thanh kiếm đạo bình thường, sử dụng Kiếm
đạo hoàn mỹ từ rất lâu trước đây.
Lần cuối cùng Khương Thành thi triển Kiếm đạo hoàn mỹ là khi hắn ở trên
Thiên giới.
Lúc đó hắn còn chưa phải là Đạo Thần.
Còn bây giờ hắn đã là Thánh Tôn rồi, cảnh giới của tiên lực và hồn lực đã hoàn
toàn không thể so sánh với lúc trước.
Tu Đế căn bản không hề ý thức được những gì bản thân sẽ phải đối mặt sắp tới.
Nhìn Thánh giới của Khương Thành sắp tan vỡ, hắn vui mừng khôn xiết.
“Ha ha, dù cho ngươi có yêu nghiệt đến đâu thì cũng phải chết!”
Sau đó hắn đã đón lấy lễ rửa tội từ Kiếm đạo hoàn mỹ.
Khi Khương Thành rút hết tất cả tiên lực và hồn lực mà hắn có, tung hết về phía
đối diện, hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Thế giới trong cơ thể mất đi Tiên lực và Hồn lực giống như một mảnh đất khô
cằn vậy.
Mà trên mảnh đất này mờ mờ ảo ảo một ánh quang đang lấp lóe.
Ánh quang này tối đến như thế, như thể một con đom đóm đang say ngủ.
Nhưng Khương Thành lại có thể cảm nhận được thời cơ đang nhen nhóm từ bên
trong.
Trong nháy mắt, hắn có một giác – đó là phôi thai của nguyên.
Chỉ là sau này thế giới trong cơ thể của bản thân quá phức tạp, biết quá nhiều
thứ, thế nên căn bản không phát hiện ra bọn chúng.
Sự giác ngộ ấy là ý thức cuối cùng hắn ý thức được trước khi hắn hôn mê.
Còn ở bên ngoài, Kiếm đạo hoàn mỹ uốn lượn như sóng gió cuồn cuộn, sau đó
quét sạch khoảng cách hai bờ hữu ngạn.
Khu vực này vốn là chiến trường mà pháp tắc của hai bên đấu đá lẫn nhau.
Nhưng bây giờ, sự can thiệp của Kiếm đạo hoàn mỹ giống như dầu sôi gặp
nước, ngay lập tức biến vết nứt vốn khá kịch liệt trở nên yên lặng, sau đó xé
toạc.
Pháp tắc xao động dữ dội, thậm chí còn khiến cho suối nguồn và các tiểu thần
quan xuất hiện vô số dị tượng.
Còn Tu Đế đang đứng ngay trung tâm gió bão, giờ đây đã hoàn toàn bị nuốt
chửng vào trong.
Khi bị đợt tấn công của Kiếm đạo hoàn mỹ bao phủ, hắn vẫn không quá lo lắng.
Bản thân có đạo ấn, được Thiên Đạo bảo vệ.
Chỉ cần vẫn ở trong khu vực bao phủ của pháp tắc thứ ba, chỉ cần vẫn còn có
thể liên kết với Thiên Đạo thì bản thân sẽ không bị hủy diệt, càng không thể
chết.
Nhưng đến khi hắn thật sự bị nhát kiếm ấy bao phủ, hắn mới ngộ ra ý nghĩ này
của bản thân buồn cười đến mức nào.
Khoảnh khắc Thế giới kiếm đạo thành hình, hắn thật sự vẫn ở trong phạm vi
ảnh hưởng của pháp tắc thứ ba.
Thế giới lạ lùng này thần kỳ đến nỗi ngăn cách hắn ra ngoài.
Ngay cả Đạo Ấn ở trong cơ thể hắn cũng không thể trao đổi với lực Thiên Đạo
ở phương trời xa xôi.
“Làm sao có thể?”
Sắc mặt Tu Đế biến sắc.
Nhưng lúc này hắn có quá ít thời gian để suy nghĩ, bởi vì Kiếm đạo hoàn mỹ
đang tấn công, đang điên cuồng cắn xé tiên thể hắn.
Hắn chỉ có thể liều mạng chống đỡ, trông mong mình có thể chống đỡ được.
Nhưng như thế nào có dễ dàng?
Nếu như bây giờ Khương Thành vẫn còn tỉnh táo thì hắn sẽ phát hiện, hóa ra
Thế giới kiếm đạo mà Kiếm đạo hoàn mỹ sinh ra, bản thân nó cũng chứa đựng
pháp tắc tuần hoàn của riêng nó.
Cho dù thế giới do kiếm sinh ra chỉ có thể tồn tại trong chốc lát.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, bên trong phạm vi tấn công của nó, pháp tắc tuần
hoàn Thiên Địa cũng không thể nào can thiệp được.
Lúc này, Thế giới kiếm đạo đã từ từ bị nén lại, ở vùng rìa của nó, pháp tắc thứ
ba đang điên cuồng xâm lấn, hy vọng có thể lấy lại được vùng đất đã mất.
Nhưng đến khi nó ép đến phạm vi ba trượng thì lại không có cách nào để vào
nữa.
Còn Tu Đế thì lại đang giãy giụa trầm luân ở trong phạm vi ba trượng đó.
Tiên lực và Hồn lực của hắn tan biến nhanh chóng trước đòn tấn công của Thế
giới kiếm đạo.
Và đồng thời, đạo ấn cũng dần tối đi.
Hắn huơ Loạn Vân phiến nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Với thực lực của hắn, cho dù có đến khu vực suối nguồn, cho dù phác tắc ở nơi
đó không giống, hắn tốt xấu gì cũng vẫn có sức chiến đấu một trận.
Chi ít thì ta vẫn có thể mượn được một phần lực Thiên Đạo thông qua Thiên
Đạo chí bảo.
Bởi vì pháp tắc thứ nhất và thứ hai của suối nguồn cũng vẫn có thể kết hợp với
Thiên Đạo giống như vậy.
Nhưng hiện giờ thân đang ở bên trong Thế giới kiếm đạo của Khương Thành,
hắn gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.
Bởi vì thế giới lộng lẫy đó chỉ nở rộ trong một khoảng thời gian ngắn, chẳng
liên quan gì đến Thiên Đạo.
Phía xa, đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Mạc Trần, Đan Thái đang cố
gắng rút xa khỏi vùng xung quanh.
Lúc nãy rõ ràng đứng ở phía sau Khương Thành, ngược hướng với kiếm đấy,
nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một lực hút không nhỏ, như thể muốn
kéo bản thân về khu vực ba trượng tráng lệ kia.
Mãi cho đến khi lui đến khu vực an toàn, lòng bốn người vẫn có chút hoảng.
Thế giới kiếm đạo phía xa đó biến hóa rất nhanh, mỗi khoảnh khắc đều long trời
lở đất, nhưng lại yên tĩnh một cách quái dị.
“Thật là đáng sợ.”
Đan Thái hít vào một luồng khí lạnh.
“Nhát kiếm đó đúng thật là vượt xa mọi thứ.”
“Lẽ nào Kiếm đạo hoàn mỹ mới là chí cao thật sự?”
Lâm Ninh mím môi, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Đột nhiên, ý thức của bản thân dường như sắp bay ra ngoài, sắp bị Thế giới
kiếm đạo này nuốt chửng mất.
“Tỉnh lại đi!”
Mạc Trần vỗ mạnh vào vai của nàng, tiếng hét hệt như tiếng thép va chạm.
“Không được đi do thám bừa nó!”
Lâm Ninh lúc này mới nhanh chóng thu hồn lại.
Còn Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh thì nhanh chóng bình tĩnh ngay khi xảy ra trận
chấn động ngắn ngủi đó.
“Nhát kiếm đó vẫ không thể đối địch với pháp tắc tuần hoàn Thiên Địa.”
“Khi nó lụi tắt, tất cả sẽ khôi phục lại bình thường.”
Mặc Trần gật đầu: “Pháp tắc tuần hoàn Thiên Địa đã từng tác động đến mọi
ngóc ngách trong Nguyên Tiên giới, pháp tắc của Kiếm đạo hoàn mỹ đúng thật
còn lâu mới có thể so sánh với nó ngày trước.”
“Nhưng nhát kiếm đó có thể chém đứt pháp tắc trong nháy mắt, nó vốn đã là
một kỳ tích rồi.”
Nguyên Tiên giới bây giờ chính là thời đại mà pháp tắc giao đấu.
Đến lúc đó, khi một tuyệt kỹ có thể giết ra một con đường máu từ trong pháp
tắc thì ý nghĩa đương nhiền không thể so sánh được.
“Thì ra, đó mới là át chủ bài lớn nhất của Khương chưởng môn sao?”
Tu Đế ở phía xa đã không còn nhìn thấy được bóng dáng.
Không phải do hắn đã trốn thoát, mà là bị Kiếm đạo hoàn mỹ hủy diệt hoàn
toàn, hình thần bị phá hủy.
Vào khoảnh khắc này, Thiên Dẫn cung xa xăm ở phía sau vô cùng hỗn loạn.
Có vô số Tiên Nhân vừa gào hét, vừa gầm rú khóc òa, tất cả như thể trời đã sập
xuống vậy.
“Không…”
“Thần đạo của ta sao lại sụp đổ rồi?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”