đoàn số tám mới hoàn toàn buông xuống.
Ngay sau đó chính là tiếng kinh hô rung trời.
“Thắng lợi rồi!”
“Khương chủ soái lại lần nữa thắng lớn rồi!”
“Không hổ là Khương chủ soái bách trận bách thắng…”
“Mẹ nó, lại thắng rồi, thần rồi thần rồi!”
“Hỏi còn có ai?”
Mông Thuần và Xích Linh dẫn đầu xông đến đưa ra lời nịnh nọt tươi mới nóng
hổi.
“Quá ổn rồi, quả thực là không gì sánh bằng mà!”
“Đi theo Khương chủ soái, mẹ cũng không cần lo lắng cọ trầy da khi ta đánh
trận nữa.”
“Trọc Ma gì đó, lúc trước thổi phồng đến ba hoa chích choè, ở trước mặt
Khương chủ soái còn không phải là không chịu được một kích hay sao?”
“Người đâu! Có thể cho Khương chủ soái thêm ít độ khó không, đây đối với lão
nhân gia hắn hoàn toàn không có tính khiêu chiến đâu!”
Bọn họ ngược lại hết sức phấn khởi, ai cũng vui mừng.
Dù sao có chiến tích tiêu diệt Tà Tiên hai lần trước làm cơ sở, đối với việc
Thành ca tạo ra kì tích đã có độ tiếp nhận nhất định.
Tùng Nghiên Chí Tôn đã hoàn toàn nghi ngờ cuộc đời rồi.
Hắn theo sau Hạng Lê xuất chinh vô số lần, còn chưa từng nhìn thấy loại
chuyện này bao giờ.
Trọc Ma tam giai, cho dù Đạo Thánh gặp phải cũng phải cần thận đối phó,
thường thường còn cần phải một vài trợ thủ.
Kết quả một mình tên này đã giải quyết xong sáu con.
Đồng thời còn cộng thêm hơn bảy trăm con Trọc Ma nhất giai và nhị giai.
Đây là chuyện người có thể làm được ư?
Vô lí nhất là, vừa rồi Khương Thành còn dùng cách “chiến đấu cận thân” giành
được thắng lợi.
Một khi Trọc Ma đến gần cơ thể, trọc khí sẽ có thể dễ dàng thẩm thấu vào trong
cơ thể.
Dưới tình huống bình thường, một Tiên Nhân đừng nói là bị nhiều Trọc Ma như
vậy bao vây chôn vùi, cho dù chỉ là bị một con Trọc Ma cận thân quấn lấy đều
có thể đã tuyên bố thất bại và diệt vong rồi.
Nếu như không phải là tự mắt nhìn thấy, vậy bất cứ ai nói cho hắn, hắn đều sẽ
cảm thấy đối phương đang nói bậy bạ.
Đây là lực chiến đấu gì vậy?
Tùng Nghiên Chí Tôn chưa từng thấy Thiên Đế ra tay, có điều hắn rất rõ ràng,
Thiên Đế cũng không làm được chuyện vừa rồi.
Bằng không Trọc Ma sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Chém chết Trọc Ma, giải trừ nguy hiểm, hắn vốn nên cùng gia nhập vào đám
người chúc mừng.
Nhưng hiện tại hắn có hơi không vui nổi.
Bởi vì hắn biết - Hạng Lê thua chắc rồi.
Thời gian một tháng, quân đoàn thứ ba và thứ tư cộng lại có thể giết chết bốn
trăm con Trọc Ma đều đã coi như là phát huy vượt xa bình thường rồi.
Mà Trọc Ma tam giai, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai con.
Chỉ sau một trận chiến đấu này, vụ cá cược kia đã mất đi tính hồi hộp.
“Sao lại có thể như vậy…”
“Rốt cuộc hắn là người như thế nào?”
Nhìn quân đoàn thứ tám vây quanh bên cạnh Khương Thành hoan hô ở phía
trước, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.
“Khó trách hắn có thái độ đó với bọn ta.”
Trước kia hắn cứ cảm thấy rất kì quái, Khương Thành căn bản không để ý đắc
tội quân đoàn thứ tư, thoạt nhìn cũng không quan tâm liệu hai quân đoàn của
tiền tuyến có thành tâm cống hiến sức lực với hắn không.
Lúc này Tùng Nghiên Chí Tôn cuối cùng đã hiểu rõ.
Người này căn bản không coi trọng hai quân đoàn tinh nhuệ nhất kia.
Bởi vì một mình hắn đã có thể làm càng tốt hơn hai quân đoàn đó.
Trước đó, Tùng Nghiên vẫn luôn kiên định cho rằng chiến tranh quy mô lớn
dựa vào tổng thể, mưu lược, trang bị, chiến thuật và phối hợp…
Nhưng màn biểu diễn vừa rồi của Khương Thành đã đánh nát vụn quan niệm
này của hắn.
Khiến hắn đã có hơi mù mịt.
Hoá ra chiến tranh thật sự có thể do một người khống chế toàn trường?
Quân đoàn thứ tám quả thực như bọn họ dự đoán, không phát huy tác dụng gì,
nhưng bọn họ có Khương Thành.
Có một người này đã đủ rồi.
Thành ca bị mọi người vây lấy, tâm trạng lại không phải là vô cùng tốt.
Sau khi hắn phát hiện chiến đấu kết thúc, trọc khí trong cơ thể mình vẫn cứ
không biến mất.
Mà là vẫn dừng ở trong kinh mạch và hồn hải như cũ.
Đây là tình huống gì?
Có điều rất nhanh, hắn đã chìm đắm trong sự tâng bốc của mọi người.
Tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Mặc kệ nó, cứ giả vờ là được.
Càng huống hồ, còn có số lượng lớn chiến lợi phẩm.
Nhìn thi thể Trọc Ma chất đống như núi kia, ca này cũng không quá rõ giá trị.
Chỉ có thể thu một phần vào kho của hệ thống trước, dùng hệ thống để xem thử
giá trị.
Sau đó đã phát hiện, thứ đồ này quả nhiên toàn thân là bảo vật.
Bộ xương của Trọc Ma tam giai căn cứ theo bộ phận khác nhau, đại khái tương
đương với vật liệu luyện khí thất giai và bát giai, mà huyết dịch tương đương
với vật liệu luyện đan thất bát giai.
Tổng giá trị của một cái xác Trọc Ma tam giai đã không thấp hơn hai ba trăm
kiện thiên tài địa bảo bát giai rồi.
“Phát đạt rồi!”
Hắn suýt nữa đã cười ra tiếng.
Lần này tiền tuyến coi như là đến đúng lắm.
Nếu như còn ở lại Thiên Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa, phải bận việc bao lâu mới
có thể có được thu hoạch phong phú như vậy?
Sau khi đã thu lấy Trọc Ma tam giai và nhị giai, hắn chợt vung tay lên, cũng thu
lấy năm trăm thi thể Trọc Ma nhất giai.
Hơn một trăm con còn lại chia xuống dưới, coi như là tẩm bổ một chút cho đội
cổ vũ.
Quân đoàn thứ tám lại lần nữa tiếng hoan hô như sấm động, ai cũng hét lớn
muốn vì Khương chủ soái bất chấp gian nguy quên mình phục vụ mệnh.
Một thi thể của Trọc Ma nhất giai, nếu như phân giải và lợi dụng đúng cách
cũng đã có thể luyện chế ra một kiện đạo khí lục giai và mười mấy bình Đế đan
lục phẩm.
Cho dù sáu nghìn người chia một trăm con, mỗi một người chỉ có thể được chia
một phần, nhưng đó đã coi như là một khoản tiền của bất ngờ rồi.
Hiện trường tràn đầy bầu không khí vui vẻ.
Mà Tùng Nghiên Chí Tôn cũng đã đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.
Lẽ nào những trang bị của quân đoàn thứ tám trước đó kia chính là có như vậy
sao?
Chuyện này cũng quá sướng rồi nhỉ?
Mọi người đã tu sửa lại một lúc, Khương Thành liền móc ra Tiên khí truyền tin,
bắt đầu liên hệ với Lăng Hầu ở một bên khác.
Cái cớ mà đế tam đại này dùng trước đó là đi giúp đỡ tìm Trọc Ma.
Mà hiện tại Khương Thành cũng hết sức khẩn cấp muốn giết chết càng nhiều
Trọc Ma, tốt nhất là có chút tứ giai.
Ba quân đoàn năm, sáu, bảy ở một bên khác đang đợi lệnh ở chỗ cũ.
Mặc dù ba quân đoàn này đều là người của Lăng Hầu, nhưng không phải là
người nào cũng đều coi là tâm phúc của hắn.
Có một vài thống lĩnh và đội trưởng vẫn còn không hiểu lắm.
“Chúng ta cứ ở tại chỗ đợi lệnh?”
“Vừa rồi không phải là nói muốn chia binh tìm kiếm sao?”
Nghe thấy thắc mắc của bọn họ, toàn bộ mấy trăm tên nhị thế tổ bên cạnh Lăng
Hầu kia đều đã bắt đầu chế nhạo.
“Tìm kiếm?”
“Các ngươi có mấy cân mấy lượng, bản thân không đếm sao?”
“Nơi này là chỗ sâu trong trọc khí, tuỳ tiện hành động gặp phải Trọc Ma, toàn
quân bị diệt cũng có khả năng.”
“Đúng vậy, chúng ta trốn tránh Trọc Ma còn không kịp, tìm gì mà tìm?”
Những thống lĩnh và đội trưởng kia càng thêm không hiểu.
“Vậy tại sao chúng ta ở lại nơi này?”
Khoé miệng Lăng Hầu chợt hơi nhếch lên.
“Vì để nhặt xác cho Khương chủ soái anh dũng không biết sợ của chúng ta
đấy!”
Bất luận thế nào, cuối cùng hắn vẫn là phải xác định một chút Khương Thành
thật sự đã chết rồi.
Như vậy mới có thể tranh công với Tu Đế.
“Cái gì?”
Rất nhiều người của ba quân đoàn xôn xao một mảnh.
“Khương chủ soái chết rồi?”
“Sao lại có thể như vậy?”
“Không phải không lâu trước đó hắn vẫn còn sống rất tốt sao?”
Hai tay Lăng Hầu chắp ở sau lưng, ung dung nói: “Vừa rồi còn sống rất tốt,
không đại biểu hiện tại vẫn sống rất tốt.”
Mọi người rất muốn hỏi, sao ngươi biết được?
Nhưng vẫn chưa đợi bọn họ hỏi ra, Tiên khí truyền tin của Lăng Hầu đã bắt đấu
sáng lên.
Mở ra nhìn một chút, hình ảnh của Khương Thành xuất hiện ở trong hư không.
“Lăng tiên tướng, mệnh lệnh của bản soái, ngươi chấp hành thế nào rồi? Có tìm
được sào huyệt của Trọc Ma không?”
Lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thành, Lăng Hầu bị doạ suýt nữa
ném Tiên khí truyền tin ra.
“Ngươi, sao ngươi vẫn còn sống?”