không hề rảnh rỗi.
Hắn đi đến phía trước thương hội chỉ còn là đống tàn tích do bị phá hủy kia,
nhìn những thi thể nằm đầy đất, Thành ca điều chỉnh biểu cảm của mình về vẻ
đau buồn thương xót.
“Haizz, trời cao có đức hiếu sinh.”
“Những người vô tội này, không nên cứ chết đi như thế.”
Nghe thấy hắn nói lời này, mọi người cũng cảm khái không thôi.
“Khương chưởng môn đúng là có lòng nhân hậu.”
“Đáng tiếc, cảnh giới của bọn họ cao quá, dù cho dùng căn nguyên sinh cũng
không thể hồi sinh được.”
“Đúng đó, nếu như chỉ là Chí Tôn hoặc Đạo Tôn thì còn có cơ hội.”
Thành ca gật đầu.
“Đúng vậy, Giới Thần và Giới Thần đỉnh phong quả thực không dễ hồi sinh.”
“May mà năm đó ta đã đặc biệt nghiên cứu qua đạo này, nếu không thì cũng
không nắm chắc được.”
Nói thật thì, nếu như tùy tiện đi ngang qua thấy người chết, ca này chưa chắc sẽ
muốn hồi sinh cho đối phương.
Thiện ác không rõ ràng, huống hồ mỗi ngày tu luyện giới đều chết nhiều người
như thế, làm gì hồi sinh được hết?
Nhưng thương hội Nhược Bàn thì không giống vậy.
Bọn họ có liên quan đến manh mối của Phi Tiên môn, cũng bởi vì mình nghe
ngóng mà bị U tộc vạ lây.
Hơn nữa cái lần đảo ngược thời gian đó, bản thân cũng xem như tận mắt nhìn
thấy quá trình bọn họ bị giết.
Cái màn thấy chết không quản này nói sao cũng không được cho lắm.
Cẩn Võ Chính Thần đứng ở một bên phải bĩu môi.
Ngươi bốc phét giỏi thật đấy, Giới Thần đỉnh phong có thể hồi sinh được á?
Nhưng nghĩ đến việc vừa mới bị vả mặt xong, hắn chỉ có thể khoanh hai tay, ôm
tâm thái xem trò vui.
Khương Thành mở hệ thống ra, phí hồi sinh Giới Thần đỉnh phong chỉ cần có
ba mươi nghìn huyền tinh.
Cái giá cả này thấp đến mức vượt ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất bình thường thôi.
Cái hệ thống này làm những việc khác thì đắt cực kỳ, nhưng chỉ riêng việc hồi
sinh lại rất có lương tâm, huống hồ thời gian chết của mục tiêu cũng rất ngắn.
“Tiến hóa ban đầu.”
Sau khi bày ra một đống hiệu ứng bịp bợm như thường lệ, hắn liên tiếp hồi sinh
một Giới Thần đỉnh phong, mười ba Giới Thần bình thường và hơn trăm tên Hư
Thần.
Tổng giá không vượt quá tám mươi nghìn huyền tinh.
Nhưng hiệu quả làm màu thì lại trực tiếp bùng nổ.
Không chỉ mọi người của thương hội Nhược Bàn cảm ơn lấy cảm ơn để, những
tiên nhân vây xem kia lại càng bội phục đến mức quỳ rạp bái lạy.
“Trời ạ, vậy mà cũng có thể hồi sinh?”
“Thần kỳ quá, thật là thần kỳ quá đi thôi!”
“Vừa có thể tiêu diệt U tộc đặc biệt, lại có thể hồi sinh được Giới Thần đỉnh
phong, còn chuyện gì mà Khương chưởng môn không làm được nữa không
vậy?”
“Đừng có quên nhé, Khương chưởng môn còn là một thiên tài đế khí sư nữa
đấy!”
“Không gì không thể là đây chứ đâu.”
Các tiên nhân vây chật kín ở đấy, từ Thiên Thần đến Chí Tôn, không ai là không
hết lời ngợi ca Thành ca.
Bọn họ ước gì có thể dùng hết tất cả những từ ca ngợi cho hắn.
Hết cách rồi, biểu hiện ngày hôm nay của Thành ca hoàn toàn là cấp bậc tiên
nhân một trăm điểm.
“Ta phục rồi, người đáng khâm phục nhất cả Nguyên Tiên giới là Khương
chưởng môn chứ không ai khác!”
“Hơn nữa lại còn rất nhiệt tình.”
“Đúng đó, bây giờ Nguyên Tiên giới đấu đá lẫn nhau, trật tự sụp đổ, người tốt
giống như Khương chưởng môn không nhiều đâu.”
“Sau này nếu có ai dám nói xấu Khương chưởng môn, ta sẽ là người đầu tiên
không đồng ý!”
Vô số cái thẻ người tốt ập tới, như thể muốn nhấn chìm ca này luôn vậy.
Thanh danh cỡ này khiến cho Lẫm Đế đứng ở một bên nhìn cũng phải âm thầm
kinh ngạc.
Nếu như bây giờ Khương Thành hô cao lên, có khi một nửa số người ở hiện
trường cũng sẽ theo hắn ta về Tiên Võ châu quá.
Cẩn Võ Chính Thần đứng một bên cũng thầm bực bội không thôi.
Bà mẹ, các ngươi đang tu thần đạo của ta đấy nhé.
Ở ngay trước mặt của ta, có thể nào biết tém tém lại một chút không vậy?
Nhưng mà hết cách rồi, Khương Thành mới là nhân vật chính tuyệt đối ở hiện
trường, hào quang của hắn và Lẫm Đế đều bị che lấp hoàn toàn rồi.
Và Khương Thành cũng không trực tiếp quay về Tiên Võ châu.
Hắn ở trước mặt của tất cả mọi người đang có mặt, trực tiếp hỏi Mông Thuần
Thánh Chủ tung tích của Phi Tiên môn.
Sở dĩ không né tránh mọi người là bởi vì hắn cảm thấy cần phải loan truyền
rộng rãi chuyện của U tộc.
“Những năm này, các ngươi đã đi đâu vậy?”
Mông Thuần hơi hồi tưởng lại, sau đó giải thích.
Năm đó năm trăm nghìn môn đồ của Phi Tiên môn ở lại trấn giữ Khiếu Mang
vực, những chuyện trải qua giai đoạn đầu cũng gần giống với những gì đám
người Ngộ Sơn và Trường Dương kể.
Do là những nhân vật trọng tâm như Khương Thành, Kỷ Linh Hàm và Mạc
Trần đều không ở đây, lại cộng thêm tình hình của Nguyên Tiên giới ngày một
thay đổi, cuối cùng bọn họ không thể không dời đi.
Mà vào lúc này, Lam Đề mang theo Vu tộc xuất hiện, đón hết tất cả bọn họ đi.
“Lúc mới đầu, bọn ta được đón đến lãnh địa Vu tộc ở khu vực vùng ven Nguyên
Tiên giới.”
“Ở nơi đó, bọn ta chung sống với Vu tộc rất hòa thuận.”
Khương Thành khẽ gật đầu.
Bản thân hắn có cái thân phận đại tiên tri ở Vu tộc kia mà.
Huống hồ Lam Đề tộc trưởng của Vu tộc vốn là nguyên lão của Phi Tiên môn,
đều là người một nhà cả, chắc chắn chung sống không có vấn đề gì.
“Nhưng thời gian tươi đẹp không bao lâu, sau đó xuất hiện một vài biến cố.”
Mông Thuần Thánh Chủ tiếp tục nói: “Từng tên Chính Thần xuất hiện, Nguyên
Tiên giới thay đổi từng ngày một, lãnh địa của Vu tộc nhanh chóng bị bại lộ,
chiến tranh mới lại xuất hiện.”
“Đối mặt với áp lực từ các thần cung ở xung quanh, bọn họ không thể không bắt
đầu di cư.”
“Khoảng thời gian đó, bọn ta từng tìm rất nhiều nơi bí ẩn, thậm chí còn từng
sống một thời gian dài ở trong một vài bí cảnh.”
“Mãi cho đến một ngày, một đại tế tư đã mất tích lâu ngày khác quay trở về, hắn
nói với bọn ta đã tìm được thế giới mới…”
Khương Thành tỉ mỉ nghĩ lại, quả thực Vu tộc vẫn còn một vị đại tế tư khác.
Chỉ là năm xưa lần đó hắn chưa được gặp thôi.
“Thế giới mới?”
Lẫm Đế nhíu mày, nghĩ đến điều gì đó.
“Lẽ nào là Huyền giới sao?”
Mông Thuần lắc đầu: “Không phải.”
“Đó là một vài thế giới nhỏ à?”
Ở xung quanh Nguyên Tiên giới vẫn còn rất nhiều tiểu thế giới.
Yếu ớt nhất là giống như Cô Thần giới năm đó vậy, chỉ một Đạo Thần bình
thường cũng có thể khai hoang được.
Còn nếu như là tiểu thế giới cần đến Thánh Tôn ra tay, vậy thì đẳng cấp vị diện
này thậm chí có thể còn cao hơn một vài thế giới tầm trung trong hệ thống của
Nguyên Tiên giới.
Nhưng Mông Thuần vẫn lắc đầu.
“Không phải, không phải là loại tiểu thế giới kia.”
“Mà là một vết nứt đặc biệt.”
“Vết nứt đó hẳn là do cường giả đỉnh cao chém ra, không chịu sự ảnh hưởng
của Thiên Đạo, cũng không phụ thuộc vào Nguyên Tiên giới.”
Không phụ thuộc vào Nguyên Tiên giới?
Chỉ một câu nói hết sức đơn giản đã khiến Khương Thành lấy làm kinh ngạc.
Bởi vì nó có nghĩa là, dù cho Thiên Đạo mở ra kỷ nguyên mới, thì vết nứt kia
cũng không bị hủy diệt.”
Hắn nhạy bén nghĩ tới một số khả năng.
Lẽ nào, năm đó Dịch Sơn của kỷ nguyên thứ nhất, là thông qua cách này để né
tránh nguy cơ diệt thế, thành công sống sót đến kỷ nguyên thứ ba sao?
“Lại còn có nơi như thế sao?”
Cẩn Võ Chính Thần và Lẫm Đế đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Ừm, vết rách đó được gọi là Khư giới…”
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
Lần này Thành ca hoàn toàn sốc luôn.
“Khư giới?”
Thực ra hắn chưa từng nghe qua Khư giới, nhưng Khư địa thì có nghe qua rồi.
Nhiều năm trước, lúc hắn từ Hạ giới phi thăng lên tiên giới, đã từng tiến vào Hư
Tiên giới.
Và nơi đó là Khư địa.
Khư địa lúc đó bị đánh rớt từ Cổ Tiên giới xuống, lần đó Khương Thành đã
giúp nó thoát khỏi trói buộc.
Sau đó, Khư địa cũng hoàn toàn biến mất.
Bây giờ nghe nói đến cái tên Khư giới này, hắn hết sức nhạy cảm.
“Đúng vậy, Khư giới. Khương chưởng môn, ngươi biết nó ư?”
“Không biết, ngươi nói tiếp đi, sau khi đến Khư giới thì sao?”
“Sau khi đến nơi đó, bọn ta mới phát hiện ở đó có không ít những tộc chưa từng
biết đến, U tộc là một trong số đó.”