Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngộ Sơn quả thực rất chướng mắt Lăng.

Vị trí bên cạnh sư tôn kia bản thân mình không có tư cách ngồi, nữ tử này lại

đặt mông lên ngồi.

Thế mà sư tôn lại chẳng nói gì cả.

Chuyện này khiến lòng hắn xót xa, suýt chút mất cân bằng.

Ta là đại đệ tử đỉnh môn duy nhất của sư tôn đấy, con nha đầu từ đâu đến mà

dám tranh sủng với ta?

Nhưng mà những lời này đương nhiên không thể nói ra ngoài được.

“Làm gì có, ta làm gì không thoải mái với ngươi chứ.”

Tên này vuốt chòm râu trắng dài bạc phơ, nheo mắt cười lộ rõ ý giễu cợt.

“Ta chỉ là đồng tình với ngươi thôi.”

“Đồng tình?”

Lăng có phần không rõ được tư duy của hắn rồi.

Bản thân đường đường là Cổ Thánh, cần được người khác đồng tình sao?

“Đúng đó.”

Ngộ Sơn cười ha ha: “Lúc trước khi Thiên Cung còn thế mạnh, tiểu Tiên quan

như ngươi có thể sẽ oai lắm. Nhưng thế sự biến hoá vô thường, Thiên Cung

hiện nay đã tan tác rồi, sự oai phong trước kia đã không còn nữa rồi.”

“Chắc chắn ngươi mới không thể nào chấp nhận được chuyện sa sút như vậy

chứ gì?”

Khoé mắt của Lăng khẽ run lên.

Nàng tuy không phải Tiên quan gì, nhưng đây vẫn đúng là vẩy ngược của nàng.

Thiên Cung năm đó là thứ nàng đã hao tổn tâm huyết để xây dựng nên.

Cuối cùng tám người kia có được vị trí Chính Thần, còn chia đường chia lối với

nàng, nội tâm nàng thật ra cũng vô cùng thất vọng.

Ngộ Sơn thì thuộc loại cứ nhắc những gì người ta không thích.

Nếu như không mang cái danh “đồ đệ của Khương Thành”, vậy dù giờ hắn

chưa chết thì cũng thuộc kiểu sống không bằng chết rồi.

Là Thiên Đế Chiến, tính tình của Lăng chẳng thể gọi là dễ chịu được.

Thế mà Ngộ Sơn lại không hề cảm nhận được.

“Thiên Cung bị đổ, ngươi chỉ có thể nhờ vào người khác, mong chờ sư tôn ta

tiếp tục nâng đỡ người.”

“Nhưng ngươi lại cứ đi soi mói bắt bẻ, lại dám chê Phi Tiên môn bọn ta chỉ là

một cái miếu nhỏ, ngươi nói ngươi có đáng thương không chứ?”

Là một nữ tử có tâm địa đen tối tiêu chuẩn, lòng dạ của Lăng cũng thâm sâu

khó lường.

Nghe thấy lời nói kiểu này không những không bực mà ngược lại còn cười tươi

như hoa.

“Ha, ngươi nói đúng lắm.”

“Ta chính là chê cái miếu nhỏ của các ngươi đó, nhưng ta vẫn cứ có thể ngồi

trên đầu ngươi, ngươi có thể sao được chứ?”

Nàng vừa nhìn là đã thấu được chút suy nghĩ đố kị của Ngộ Sơn, thế là không

thích chỗ nào thì cứ chọc chỗ đó.

“Ta có thể đứng ngang hàng làm bạn với sư tôn của ngươi, Khương đại ca,

ngươi nói xem có đúng không?”

Thành ca cũng không ngờ kiểu xưng hô “Khương đại ca” này lại có thể trở

thành lợi khí để làm màu.

Nghe thấy vậy chỉ có thể mang vẻ mặt cạn lời gật đầu.

“Nhìn thấy chưa? Ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng tiền bối đấy!”

Lăng cố ý thu nụ cười lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Sư tôn ngươi chưa từng dạy ngươi

phải biết lễ nghĩa sao?”

Lúc này đến lượt Ngộ Sơn bị phá bỏ phòng ngự rồi.

“Chuyện này, chuyện này…”

Bảo hắn gọi Lăng vừa bị bản thân chế giễu là tiền bối, hắn thà chết còn hơn.

Chỉ có thể thay đổi chủ đề.

“Nếu ngươi đã là dư nghiệt của Thiên Cung, vậy ngươi nên đi đầu quân cho

Chiến Đế và Tiêu Đế chứ, ở đây làm gì chứ?”

“Ta bằng lòng, ngươi quản được ta sao?”

“Ta biết rồi, nhất định là hai vị Thiên Đế không coi ngươi ra gì chứ gì?”

“Phải đó phải đó, bọn họ không đánh giá cao ta, nhưng ta lại xem trọng ngươi,

hay là ta đưa ngươi đi gặp bọn họ?”

Nhìn thấy hai ngươi lại đối đầu nhau gay gắt, Thành ca không thể không ra điều

đình.

“Được rồi, dừng lại dừng lại. Các ngươi cũng chẳng có thù hận gì, cãi nhau gì

chứ?”

Hắn cũng nhìn Lăng bằng ánh mắt bất mãn.

“Ngươi cứ trái một câu miếu nhỏ, phải một câu miếu bé, thế thì cũng không nể

mặt ta quá rồi nhỉ?”

Lăng lộ ra nụ cười vô tội: “Điều ta nói là sự thật mà, vốn chỉ có mấy người như

vậy, xem ra mị lực của ngươi không bằng xa trước đây rồi.”

“Cũng phải, thời đại bây giờ thay đổi rồi, ngươi cũng hiểu biết hơn rồi.”

Nàng vốn không phải muốn đấu võ mồm với Khương Thành.

Chỉ là cố ý khiêu khích hắn, dù sao thì cũng là xem náo nhiệt thôi nên đâu chê

việc to.

Mà cách này quả nhiên rất có hiệu quả.

Thành ca chẳng bận tâm thứ khác, nhưng mị lực, khí chất, tư cách làm màu, thể

diện gì đó thì lại xem trọng vô cùng.

Hắn vốn dĩ không có ý định sẽ mở rộng quy mô của Phi Tiên môn.

Suy cho cùng thì tông môn cũng đã đủ lớn rồi, còn có năm trăm ngàn môn đồ

còn lưu lạc bên phía Vu tộc đó nữa.

Nhưng Lăng nói như vậy, hắn cảm thấy bản thân phải lấy lại oai phong lần nữa.

Cũng phải, bản thân không làm lớn thanh thế một chút thì không thể thu hút

được những chiến lợi phẩm chủ động đưa đến cửa.

Hơn nữa “giá trị thống trị” của hệ thống cũng lâu quá không tăng lên rồi, bản

thân vốn cần thu hoạch thêm chút thủ hạ.

“Nếu như là có thể nhanh chóng thu nhận được nhiều môn đồ thì sao?”

Lăng cười tít mắt: “Nhiều là bao nhiêu?”

“Chi ít một triệu!” Khương Thành nói ra một con số tự cho là rất bảo thủ.

Phịt phụt!

Lăng cười ra thành tiếng.

“Nếu ngươi có thể thu nhận được một triệu môn đồ ở đây thì ta cũng sẽ lập tức

gia nhập Phi Tiên môn. Chịu thiệt một chút, làm phó chưởng môn là được rồi.”

“Ngươi đúng là biết ăn hời nhỉ, có thế nào ngươi cũng không thiệt thòi.”

Khương Thành vốn không biết việc nàng gia nhập vào Phi Tiên môn có nghĩa

thế nào.

Nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ Lăng sẽ có được gì ở đây.

“Vậy ngươi dụi mắt cho sáng lên, nhìn cho rõ rồi học hỏi theo/”

Nói xong, hắn bước trên không bay ra khỏi đại điện.

Tiếng cười của Lăng vang lên ở bên cạnh.

“Ta nhìn đây, xem thử ngươi chiêu mộ người như thế nào?”

Khương Thành đã bay đến ben ngoài sơn môn.

Lúc này cả đôi mắt đều mang hàm ý sâu xa nhìn thiếu nữ bên cạnh.

“Có phải ngươi đã quên chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì chứ?”

“Quên rằng sức kêu gọi của ca ở Nguyên Tiên giới trước đây lớn đến nhường

nào?”

Khiếu Mang vực hỗn loạn năm đó được hắn biến thành một vùng bình yên.

Lúc đó có không biết bao nhiều tông môn, thế gia, tộc quần đều mang cả nhà

đến đầu quân.

Rất nhiều tông môn thậm chí còn cầu ông cầu bà để tất cả được gia nhập vào

Phi Tiên môn, nhưng lúc đó không có công năng “giá trị thống trị” này, ca này

chê phiền nên toàn bộ đều từ chối hết.

“Thương Lan đại lục này chắc có rất nhiều tiên nhân đời trước đã từng trải qua

thời đại đó nhỉ?”

“Những người đó bây giờ có không phải Thánh Chủ thì cũng là Đạo Thần Đạo

Thánh rồi.”

“Hạ tay một cái chắc cũng có không ít đồ tử đồ tôn rồi ha?”

“Ca vốn muốn khiêm nhường dùng tên thường gọi thôi, để tránh nổi tiếng quá

lại mệt, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể nói ra tên thật thôi.”

Hắn chắp tay sau lưng, ngửa mặt một góc 5 độ nhìn trời cao.

“Nghe thấy một hiệu lệnh của ta, triệu tiên nhân đến đầu quân chỉ là chuyện vài

phút mà thôi.”

Lăng ngây ra, đúng là có phần không chắc lắm rồi.

Suy cho cùng thì Khương Thành năm đó quả thực là cái tên có sức ảnh hưởng

vô cùng, cực kì có sức kêu gọi.

Nhưng mà bỏ qua phần này, nàng vẫn cười lắc đầu.

“Ta không tin.”

Thành ca không do dự nữa.

Tiên lực rót vào, thần hồn không chút kiêng kị bao trùm tất cả các tông môn

trong phạm vi hơn trăm triệu dặm.

“Khương Thành ta đã trở lại rồi.”

“Phi Tiên môn này là do ta thành lập.”

“Bây giờ ta dự định chiêu mộ môn đồ mới, bằng lòng thì mau đến đầu quân.”

Giọng nói của hắn không ngừng vang vọng ở các dãy núi, dòng sông, nhất thời

kinh động đến vô số tiên nhân.

Nghe thấy những lời này, khi cảm nhận được dung mạo của hắn, rất nhiều tông

môn nhất thời đều bùng nổ.

Những lão cổ hủ đã trải qua trăm tỷ năm kia như ngồi trên đống lửa, gấp rút bay

ra.

“Khương Thành!”

“Thật sự là Khương Thành của năm đó!”

“Ôi trời ơi, hắn lại xuất hiện rồi? Ta còn tưởng là hắn đã chết rồi nuwax.”

“Phi Tiên môn này vậy mà chính là của hắn?”

“Chuyện này thật khó tin, Thương Lan đại lục sắp trở trời rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK