Quân Vương cũng xem như hoàn toàn sảng khoái.
Mắt thấy cả đám người đều ngoan ngoãn như là cháu nội vậy, hắn cảm thấy
mục tiêu ra oai của bản thân cũng xem như đã đạt được rồi.
Thế là hắn tằng hắng giọng, chuyển chủ đề nói.
“Thật ra ta biết, trong các ngươi vẫn có một số người là vô tội.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức tranh nhau bày tỏ lòng trung thành.
“Đúng đúng đúng, bọn ta đều là người vô tội!”
“Xin Ngọc Hoàn Vương minh giám!”
“Bọn ta đối với Thiên tộc chỉ có thiện ý, không hề có ác ý.”
“Ta có thể thề, từ lúc khai chiến đến nay, ta chưa từng giết một người nào của
Thiên tộc cả!”
“Ta không những chưa từng giết họ mà năm đó còn từng giúp người của Thiên
tộc nữa kìa, có một lần người của Thiên tộc bị lạc đường, ta tốt bụng mang
hắn…”
“Được rồi được rồi!”
Nghe những người này vì muốn so xem ai vô tội hơn mà đã bắt đầu bịa chuyện,
Quân Vương đến để khuyên hàng cũng cảm thấy cạn lời.
“Các ngươi như thế nào, trong lòng ta đều biết rõ.”
“Các ngươi cũng chỉ là bị Khương Thành liên lụy mà thôi, nếu như không có
hắn thì Phi Tiên minh cũng không đến mức bắt buộc phải bị tiêu diệt.”
Lời này cũng xem như đã nói trúng tiếng lòng của đám người Hạo Diệm Đạo
Thần và Tịnh Uy Đạo Thần rồi.
“Đúng đó đúng đó, chúng ta cũng là bị hắn liên lụy thôi.”
“Vốn còn nghĩ hắn có thể che mưa chắn gió cho chúng ta, ai biết được hắn còn
mang đến sóng gió lớn hơn nữa chứ.”
“Ta thật sự không biết nói gì với hắn luôn rồi, cũng không hiểu trong đầu hắn
đang nghĩ cái gì nữa.”
“Rõ ràng bản thân đang có quan hệ tốt với cao tầng của Thiên tộc cao quý, mà
lại cứ cố tình phá hỏng nó.”
“Bài đẹp mà cũng đánh cho nát được chính là đang nói hắn đấy.”
“Xin Ngọc Hoàn Vương minh giám, bọn ta không tình nguyện cùng một giuộc
với hắn đâu…”
Quân Vương vừa ý gật đầu.
Bởi vì trải nghiệm năm đó ở Thiên cung mà hắn vẫn còn rất hận Khương
Thành.
Hận không thể thấy được tình cảnh hắn bị mọi người phản bội xa lánh.
“Rất tốt, các ngươi biết tự kiểm điểm tốt đấy, vậy ta đây sẽ chỉ cho các ngươi
một con đường sáng.”
Tịnh Uy Đạo Thần vội vàng kính cẩn nói: “Xin được lắng nghe!”
“Rất đơn giản.”
Quân Vương cuối cùng cũng nói ra mục đích của bản thân hắn.
“Các ngươi rời khỏi Phi Tiên minh, tuyên bố vạch rõ giới hạn với Khương
Thành rồi đầu quân cho ta.”
“Như thế các ngươi sẽ là thuộc hạ dưới trướng của Ngọc Hoàn Vương ta, cũng
xem như là một phần của Thiên tộc rồi.”
“Và hiển nhiên cũng sẽ không còn ai muốn công đánh hay tiêu diệt các ngươi
nữa.”
“Ngoài ra, nếu như các ngươi có biểu hiện xuất sắc trong trận vây đánh Đới
Nguyên Thánh địa và Phi Tiên Minh tiếp theo thì thậm chí sẽ còn được đánh giá
tốt, lấy được một chức quan nào đó ở Thiên tộc cũng không chừng.”
“Thế không phải là tốt hơn sao?”
Bên trong điện hoàn toàn yên lặng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Quân Vương cũng hơi bồn chồn.
Hắn sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Sao hả, lẽ nào các ngươi không bằng lòng?”
Ngay sau đó, trong thiên điện đã nổ ra từng trận hoan hô đầy nhiệt liệt.
“Bằng lòng bằng lòng, tất nhiên là bằng lòng!”
Hạo Diệm Đạo Thần dường như là quá kích động, không nhịn được mà nắm lấy
tay của Quân Vương.
Vừa mừng vừa tủi nói: “Chỉ là bọn ta không ngờ vẫn còn có chuyện tốt như thế
mà thôi!”
Những người khác cũng hoa chân múa tay.
“Ha ha ha, tốt quá rồi!”
“Đa tạ Ngọc Hoàn Vương đã giúp đỡ bọn ta!”
“Đây đâu chỉ là con đường sáng, rõ ràng là con đường lên trời luôn mà!”
“Chúng ta đã sớm muốn đầu quân cho Thiên tộc rồi, chỉ là lúc trước dù muốn
đầu hàng cũng không có đường nào, những Thiên tộc khác cũng không bằng
lòng thu nhận bọn ta, lần này thật đúng là trời không tuyệt đường người mà.
“Ngọc Hoàn Vương yên tâm, sau này Thiên tộc bảo bọn ta đánh ở đâu thì bọn ta
sẽ đánh ở đó, tuyệt đối không cãi lời!”
Nhìn thấy thái độ của bọn họ như thế, Quân Vương cũng hoàn toàn yên tâm rồi.
Khương Thành ơi là Khương Thành, người mà ngươi thu nhận coi như làm đệm
lót cho ta rồi.
Cũng vào lúc hắn đang đắc ý, Quy Tàng và Tịch Vân cùng dắt tay nhau tìm đến
Thành ca.
“Khương chưởng môn!”
Nhìn thấy Thu Vũ Tuyền cũng ở bên cạnh, cả hai người không nói không rằng
bắt đầu truyền âm.
“Xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đám người Hạo Diệm và Tịnh Uy muốn làm phản rồi.”
Quy Tàng chậm rãi nói: “Cái tên Ngọc Hoàn Vương đến cùng với Thu Vũ
Tuyền đang xúi giục bọn họ làm phản.”
Đám Hạo Diệm và Tịnh Uy đều tưởng rằng người ở trong điện đều là phe của
mình.
Nhưng lại không hề biết, dù là Quy Tàng hay Tịch Vân, khi ở hạ giới họ đã là
đại lão chưởng quản một khu rồi.
Cái gì mà lục đục tranh đấu giữa các phái, cái gì mà ngươi lừa ta gạt, giở trò ly
gián, bọn họ đều quá rành rồi.
Chỉ là ở trước mặt của Khương Thành, ngoài việc nịnh hót ra thì cũng chẳng có
cơ hội nào để họ thể hiện năng lực chuyên môn của bản thân cả.
Thành ca cũng không mấy để ý đến đám người hèn nhát kia, nhưng bọn họ thì
đã chú ý lâu lắm rồi.
Không chỉ bố trí sẵn tai mắt ở các nơi bí mật trong Phi Tiên minh, thậm chí bọn
họ còn phái một tốp đệ tử âm thầm trà trộn vào trong đám người đó để làm nội
ứng nữa kìa.
Có thể nói, mỗi ngày Hạo Diệm Đạo Thần và Tịnh Uy Đạo Thần nói những
chuyện gì, dùng những đan dược gì, dùng mấy viên thì bọn họ đều nắm rõ trong
lòng bàn tay.
“Cái tên Ngọc Hoàn Vương kia rất có vấn đề!”
Tịch Vân vừa mỉm cười với Thu Vũ Tuyền vừa truyền âm cho Thành ca.
“Tất cả tư liệu của những thân vương và chủ tướng ở Thiên tộc bọn ta đều đã
từng phân tích trước đó rồi.”
“Nghe nói Ngọc Hoàn Vương kể từ lần đầu tiên Thu Vũ Tuyền xuất hiện đã đối
xử đặc biệt với nàng rồi, điều này rất đáng nghi!”
“Dựa theo cách làm việc từ trước đền giờ của Thu Vũ Tuyền ở cả Nguyên Tiên
giới và Thiên giới thì nữ nhân này không phải là người giỏi việc kéo bè kéo
cánh, nhưng ba trăm ngàn người bên kia đầu quân cho nàng ta lại được sắp xếp
rất thỏa đáng.”
“Đây chắc chắn là do Ngọc Hoàn Vương kia làm rồi.”
“Bọn ta đều nhất trí cho rằng, hắn cũng là người xuyên việt đến từ kỷ nguyên
thứ ba, thậm chí rất có thể còn là người của Thiên cung nữa!”
Hắn vừa nói như vậy, Thành ca cũng như chợt hiểu ra.
Nghĩ kỹ lại, ban đầu khi vừa gặp mặt thì cái tên Ngọc Hoàn Vương kia quả thực
cũng luôn nhắm vào mình.
Nếu như hắn là thần quân của Thiên cung thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Vì để bảo vệ hình tượng anh minh thần võ của bản thân, hắn chỉ có thể hàm hồ
nói: “Khụ, điều này ta đã sớm biết rồi, chỉ là cố tình không tiết lộ mà thôi, giữ
lại hắn vẫn còn tác dụng.”
“Khương chưởng môn quả nhiên là cao thâm khó dò, hóa ra ngươi đã sớm có kế
hoạch hết rồi.”
Vào lúc Tịch Vân truyền âm thì lão già Quy Tàng cũng đang vui cười nói
chuyện với Thu Vũ Tuyền, xem như là yểm trợ giúp đồng bạn của mình.
“Thu cô nương, nghe nói ngươi ở bên Vương triều Tinh U…”
Tịch Vân cũng bắt đầu hỏi Khương Thành bước tiếp theo nên làm như thế nào.
“Lần này Ngọc Hoàn Vương đến để xúi giục làm phản, có phải chúng ta nên thu
lưới bắt hắn lại không?”
“Thật ra ta có một đề nghị, có thể lợi dụng con cá lớn như hắn, giả vờ mượn
danh nghĩa để xúi giục ba trăm ngàn Tiên tộc đã đầu hàng Thiên tộc phải tạo
phản.”
“Chúng ta có thể chia rẻ phân cánh bọn họ, khiến cho đám người đó và Thiên
tộc kiêng kị lẫn nhau, nội bộ lục đục hỗn loạn, như vậy chúng ta sẽ có thể tranh
thủ giành cơ hội chiến thắng trong lúc rối loạn này…”
Thành ca nghe xong cũng muốn khóc luôn rồi.
Lão huynh, các ngươi có cần được việc vậy không hả?
Các ngươi cũng làm xong hết việc rồi, còn cần nhân vật chính như ta làm cái gì
hả?
“Đừng, như vậy sẽ làm xáo trộn kết hoạch của ta!”
Hắn còn đang đợi Thiên tộc đến tấn công đây nè.
Nếu như nội bộ của đối phương lục đục vậy thì còn ai đến đánh hắn đây?
“Hả?”
Tịch Vân ngây ra, sau đó vô cùng chờ mong mà truyền âm hỏi hắn: “Không biết
kế hoạch của Khương chưởng môn là…”
Thành ca có kế hoạch cái con khỉ ấy.
Ngoài việc kẻ khác đánh tới thì là hắn chủ động giết qua đó thôi.
Dẫu sao vẫn còn có hệ thống mà, ngang dọc gì cũng là ba chữ — trực tiếp thôi.
“Ngươi hỏi nhiều như thế làm cái gì?”
“Dù sao đến lúc đó ngươi cũng sẽ được thấy cảnh tượng Thiên tộc bị đánh tơi
bời phải khóc lóc gọi cha gọi mẹ thôi.”
Tịch Vân lập tức im miệng, tỏ ra thật lòng bái phục.