lớn nhất định là cực kì sảng khoái.
Nhưng trên thực tế, Thành ca đang trải qua đau đớn trước nay chưa từng có.
Trái tim của hắn đột nhiên thắt lại, ngay sau đó phảng phất như bỗng nhiên
phồng to lên vô số lần, sau đó nứt toác ra.
Hết thảy này chỉ là ảo giác đau đớn gây ra.
Đau đớn kịch liệt đầu tiên lan ra đến nơi sâu trong linh ý của hắn, suýt nữa xé
nát ý thức của hắn thành vô số lần.
“Ca đây là lại sắp chết rồi sao?”
Đây là suy nghĩ nảy ra đầu tiên khi hắn đau đớn kịch liệt.
Hắn không đi suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, cũng không hoảng hốt lo sợ, bởi vì
bản thân đã quen bị giết.
Chỉ đáng tiếc, lần này hắn cuối cùng hắn cũng không được như ý nguyện.
Sự đau đớn kịch liệt đó chỉ duy trì trọn vẹn ba giây.
Sau ba giây, cơn đau đớn nhanh chóng giảm bớt, hắn cảm thấy trong lòng mình
có hơi buồn bực.
“Không chết đấy à?”
“Đây là làm cái gì?”
Thành ca rất không hài lòng.
Hắn không hề biết rằng, trên bầu trời Hoàng Cung lúc này có một viên Tử Tinh
xông thẳng lên trời.
Tử Tinh đó sáng chói loá, gần như chiếu rọi toàn bộ toà Hoàng thành trong một
tầng sương mỏng lành lạnh.
Cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
“Chuyện gì thế?”
“Động tĩnh hấp thu Thần Sơn Chi Linh sao lại lớn như vậy?”
“Đây là linh kĩ của hắn sao?”
Trong ngoài quảng trường, đám người một đầu mù mịt.
Ngay cả Tinh Diệu Hoàng cũng không nhịn được híp hai mắt lại.
Khi ánh sáng của Tử Tinh biến mất, Khương Thành đã nhìn bên trong cơ thể
mình một lượt.
Vừa nhìn, suýt nữa khiến hắn tức chết.
Chỉ thấy chính giữa trái tim của hắn thế mà nhiều thêm một viên tinh thể hình
trái tim màu tím.
Toàn thân viên tinh thể hình trái tim kia tròn nhẵn, lung linh xinh xắn, phảng
phất như đã mọc cùng trái tim.
Nhìn vào bên ngoài, không có bất kì ảnh hưởng gì đối với hắn, nhưng sao
Khương Thành có thể chịu được loại chuyện này?
“Đây tính là cơ duyên gì chứ?”
“Trái tim mọc một viên sỏi là kiểu trang trí không chính thống gì chứ?”
“Ca không thể chấp nhận được!”
Hắn vừa soi xét bên trong cơ thể của mình, vừa thế mà lại nghĩ cách nhổ viên
Tử Tinh kia ra.
Thúc động Tiên Lực, hắn từng chút một công kích viên Tử Tinh kia.
Sự đau đớn lại truyền đến lần nữa.
Dường như viên Tử Tinh kia và trái tim hắn đã hòa thành một thể, khi hắn công
kích Tử Tinh, có nghĩa là đang công kích trái tim mình.
Đây là hành động tự sát đấy, hệ thống không bảo đảm hồi sinh.
Khương Thành không thể không dừng lại thao tác của mình.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Nghĩ lại giọng nói nghe thấy trong Huyễn Linh lúc trước, hắn mơ hồ cảm thầy
có lẽ là đã trúng bẫy của ai đó.
“Xem ra chỉ có thể chờ đợi lần sau bị giết mở ra lần nữa vậy.”
Mà lúc này, ánh sáng tím xung quanh hắn cũng biến mất sạch sẽ.
Khẽ kiểm tra xem linh ý của mình một chút, thu hoạch lần này lớn đến kinh
người.
Linh Ý của hắn đã xông đến Thiên giai ngũ trọng!
Mặc dù cách cao thủ chân chính của Thiên Tộc vẫn còn một đoạn khoảng cách
rất dài, nhưng đây đã tương đương với cấp bậc Đạo Thánh của Thiên Tộc rồi.
Ngoại trừ điều này ra, hắn phát hiện viên Tử Tinh ở trái tim kia không phải
không có chỗ tốt nào.
Độ kết nối mật thiết giữa hắn và thiên địa xung quanh bỗng nhiên đã tăng lên
thành hàng nghìn hàng vạn lần.
Hắn lúc này, nếu như muốn cảm ngộ chí lí thiên địa, chắc chắn phải dễ dàng
hơn Tộc nhân Thiên tộc bình thường rất nhiều.
Nếu như xem thiên địa thành một loại căn nguyên, vậy hiện tại hắn tương
đương với có được sự công nhận của môn căn nguyên này.
Thậm chí hắn còn sinh ra một loại ảo giác, toàn bộ thiên địa đều thuộc về mình.
Bọn nó sẽ di chuyển theo nhịp điệu của mình.
Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, hắn chậm rãi duỗi tay phải ra.
Không điều động Tiên Lực và căn nguyên, cũng không thúc động thần hồn,
nhưng lòng bàn tay đó lại chậm rãi ngưng luyện ra một thanh kiếm nhỏ màu tím
nhạt.
Khương Thành cuối cùng cũng đã hiểu được mình có được cái gì rồi.
Thiên Địa tự nhiên không đâu không có, nhưng nó là vô hình vô chất, không hề
giống tiên lực nguyên lực có thể trực tiếp hiển hóa.
Thủ đoạn chiến đấu của Tộc nhân Thiên tộc, hoặc là dùng linh ý công kích ý
thức của đối phương.
Hoặc là chính là dùng linh ý kết nối với thiên địa xung quanh, dẫn đến thay đổi
kịch liệt xung quanh, tạo thành hiệu quả hủy thiên diệt địa của công kích Tiên
Nhân bình thường.
Trên thực tế, trong cơ thể bọn họ không hề tồn tại lực thiên địa gì.
Mà hiện tại, khi Khương Thành dùng linh ý kết nối với thiên địa xung quanh lại
có được một loại lực lượng chân chính.
Hết thảy này đều là bởi vì tinh thể hình trái tim màu tím trong trái tim kia tồn
tại.
Bởi vì sự ngưng luyện và chuyển hóa của nó, thiên địa xung quanh thật sự biến
thành “binh khí” trong tay.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời cao, một lúc lâu cũng không thể mở
miệng.
Đến nỗi bọn họ cũng đã quên, sau khi Khương Thành có được quà tặng của
thiên địa, Thần Sơn lại đang dần dần nhạt đi.
Không có ai biết hắn có được cái gì.
Chỉ là lác đác vài người và Tinh Diệu Hoàng như có điều suy nghĩ nhìn thanh
kiếm nhỏ trong tay hắn.
Khi Khương Thành thu lại thanh kiếm nhỏ, Thần Sơn sớm đã biến mất.
Hắn chậm rãi bay xuống phía dưới, toàn trường vẫn như cũ lặng ngắt như tờ.
Từng màn vừa mới xảy ra đều đang khiêu chiến phạm vi nhận biết của bọn họ,
đến nỗi bọn họ căn bản không biết nên đánh giá thế nào.
Mãi cho đến khi Tinh Diệu Hoàng chủ động nghênh đón đến.
“Khương Thành, chúc mừng ngươi.”
“Ngươi rất có thể là thiên tài mạnh nhất từ trước đến nay của Thiên Tộc!”
Câu đánh giá này đã cực kì cao rồi, ngay cả từ “một trong những” cũng không
có.
Tuy nhiên ở hiện trường không một ai phản bác.
Sự yên tĩnh cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, toàn trường vang lên tiếng hoan hô
giống như sấm rền.
“Khương Thành!”
“Khương Thành!”
Cho dù là các tử đệ Hoàng tộc và Vương Phủ oán hận hắn lúc trước, giờ phút
này cũng không còn phản cảm.
Đệ nhất thiên tài của Thiên Tộc mà Tinh Diệu Hoàng chính miệng nhận chứng,
còn cần thiết chống đối hắn sao?
“Bệ hạ nặng lời rồi, chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu mà thôi, không ngờ rằng đã
làm mọi người hoảng hốt, thật là tội lỗi quá.”
Thành ca cố gắng khống chế vẻ mặt thản nhiên của mình.
Bởi vì hắn sợ một giây sau sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Ai da, mặt mũi cuối cùng cũng lại trở về rồi, mình cuối cùng cũng đã đoạt lại
ngai vàng từ bên Thu Vũ Tuyền.
Mặc dù Thu Vũ Tuyền căn bản không có ý thức làm màu gì.
Ngoại trừ mừng rỡ ra, hắn lại khó tránh khỏi tiếc nuối.
Nếu như đổi thành hệ thống lúc trước, hiện tại mình nên đạt được một lượng lớn
giá trị thanh danh nhỉ?
Dựa vào cảnh giới của đám người Tinh Diệu Hoàng và Tông Phiêu Vương, đợt
kinh hãi này không biết chừng cũng có hơn nghìn tỉ điểm tinh nguyên rồi.
Nhưng hiện tại đổi thành giá trị thống trị gì đó, những người này chung quy vẫn
không phải là bộ hạ của mình, đoán chừng chẳng có tí long tí tơ nào.
Hắn mở ra công năng thống trị, đột nhiên phát hiện bảng điều khiển đã nhiều
hơn hai nghìn năm trăm năm mươi điểm huyền tinh.
Tính toán ra, tương đương với hai mươi lăm nghìn năm trăm tỉ điểm tinh
nguyên lúc trước rồi.
“Sao lại như thế chứ?”
“Lẽ nào những người này đã trở thành bộ hạ của ta?”
“Chỉ bởi vì ta làm màu ở trong phó bản, trở thành đệ nhất thiên tài của Thiên
Tộc, bọn họ đã bái ta thành lão đại rồi?”
Loại chuyện này ngay cả người không câu nệ như Khương Thành cũng cảm
thấy hoang đường.
“Không đến nỗi qua loa như thế chứ?”
Hắn vội vàng mở ra ghi chép kĩ càng của hệ thống, lúc này mới hiểu rõ.
Công năng thống trị cũng phân cấp bậc.
Những người này hiện tại đương nhiên sẽ không coi hắn thành lão đại, càng
không nhận hắn làm chủ.
Lão đại của Vương triều Tinh U chỉ sẽ là Tinh Diệu Hoàng.
Nhưng sự công nhận của phần lớn mọi người với hắn trong hiện trường đều đã
đạt đến trình độ cực cao.
Nếu như hiện tại bùng nổ đại chiến với bên ngoài, Tinh Diệu Hoàng và chư vị
Thân Vương không có mặt, vậy hắn lên tiếng hô lên, sẽ có một phần rất lớn
người nghe lệnh hắn.
Hệ thống phán định, loại công nhận cao độ này thuộc về thống trị sơ cấp, chính
lầ bước đầu tiên chinh phục.
Cho nên, tự nhiên sẽ có phần thưởng.
Chỉ là phần thưởng không cao lắm mà thôi.