Nữ tử cười đầy khinh miệt.
“Ngươi cũng nói là năm đó.”
“Đó là hoàng lịch cũ rích từ tận năm nào rồi, bây giờ nhắc tới thân phận kia có
ích lợi gì nữa?”
Nam nhân lắc đầu.
“Tuy ta và người đều không trải qua thời đại nào, nhưng nhìn vào thái độ của sư
tôn ta mỗi lần nhắc tới bọn họ thì hai vị từng là Thiên Đế kia thực sự không đơn
giản chút nào.”
Trong khi đang nói chuyện dở, hai người đã đến Từ Tinh đảo.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt họ vô cùng nhộn nhịp.
Xung quanh rộn rã tiếng người, thoạt nhìn số động phủ không thể đếm xuể, tiên
nhân đông nườm nượp, bay tới bay lui, quả là rất náo nhiệt.
Nữ nhân khẽ cau mày: “Trước khi lên đường, Cung chủ ta từng nói Hám Thiên
cung không đông người lắm, chỉ có khoảng ba trăm ngàn người.”
“Số người xuất hiện trước mắt hai ta chắc phải vượt quá năm triệu nhỉ?”
Nam tử cũng rất buồn bực.
“Lần trước ta tới đây quả thực chỉ có hơn ba trăm ngàn người.”
“Chẳng lẽ mấy năm gần đây Hám Thiên cung tuyển môn đồ rộng rãi, mở rộng
quy mô?”
Hai người họ đều là tu thần, vốn không thể vào Tiên Võ Châu.
Nhưng hai người lại lần lượt là môn hạ của Mệnh Nguyên Chính Thần và Huyết
Hải Chính Thần, mà hai vị đó cũng chính là Nguyên Đế và Huyết Đế của Thiên
cung năm ấy.
Mặc dù hiện tại không cùng đạo không chung chí hướng nhưng cuối cùng hai vị
này cũng không trở mặt với Lăng.
Hai người cùng giữ tín vật của hai Thiên Đế, cùng bị Lăng ngấm ngầm thả ra.
“Chi bằng đi tìm trước xem sao.”
Bọn họ nhìn một vòng xung quanh, vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy tổng bộ
Phi Tiên môn ở bên kia chiếm diện tích lớn nhất, cung điện hoành tráng nhất,
khí thế mạnh mẽ nhất.
Vả lại còn có khá nhiều khí tức của Thánh Chủ, thậm chí có cả Thánh Chủ đỉnh
phong.
Xem ra nơi ấy chính là tổng bộ của Hám Thiên cung.
Không thể trách họ vì đã hiểu nhầm.
Cũng bởi trên Từ Tinh đảo lúc này phải có cả triệu người thuộc Phi Tiên Môn,
còn Hám Thiên cung chỉ được hai trăm ngàn người.
So sánh giữa hai bên thì Hám Thiên cung thực thụ không thể nào thu hút bằng.
Bay tới gần sơn môn, rốt cuộc hai người cũng chú ý tới ba chữ “Phi Tiên môn”
cực lớn.
“Chúng ta tìm nhầm rồi à?”
“Ta chưa từng nghe nói trên Từ Tinh đảo còn có môn phái khác.”
Nam tử tiến lên, chủ động hỏi thăm đệ tử ở dưới sơn môn.
“Xin hỏi đạo hữu, sao ở đây không thấy Hám Thiên cung khi trước vậy?”
Ngày trước Hám Thiên cung không cho người ngoài bén mảng vào.
Các đệ tử gác núi kia chỉ nghĩ họ là người mới gia nhập Phi Tiên Môn nên tò
mò hỏi vài câu mà thôi.
“Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, mau qua bên kia tham gia sát hạch đi.”
Nhìn theo hướng đám người chỉ, nam tử cảm thấy có lẽ đối phương đã hiểu lầm
gì rồi.
“Bọn ta tìm Hám Thiên Cổ Thánh, xin hỏi nàng ở đâu, đã chuyển đi rồi sao?”
“Hám Thiên Cổ Thánh hả?”
Các đệ tử gác núi cạn lời.
Từ khi bọn ta tới chiếm đóng Từ Tinh đảo đến nay vẫn chưa từng thấy mặt vị
chúa tể Tiên Võ Châu kia, ngươi mới tới mà đã đòi gặp ư?
Thể diện lớn quá đấy.
Tên đệ tử gác núi đứng đầu bật cười: “Hám Thiên Cổ Thánh là nhân vật thế
nào, các ngươi cứ đòi gặp là gặp hả? Ít nhất cũng phải được con của Cổ Thánh
cho phép chứ?”
Mấy tên còn lại cũng nhao nhao cười hùa.
“Đúng đấy, chưa được con của Cổ Thánh dẫn theo mà ngươi còn muốn tận mắt
nhìn thấy Cổ Thánh ư?”
“Nếu vận khí tốt, có lẽ ngày mai Khương chưởng môn sẽ mời Hám Thiên Cổ
Thánh tới đây, đến lúc ấy ngươi sẽ thấy thôi.”
Hai người nghe nhưng chẳng hiểu gì.
Khương chưởng môn nào cơ?
Mỗi việc diện kiến Hám Thiên Cổ Thánh thôi mà cũng rườm rà vậy hả?
“Hám Thiên Cổ Thánh có hậu duệ sao?”
“Biết con riêng là gì không?”
“Ngoan ngoãn xếp hàng đi, chớ lề mề.”
Nghe vậy, nữ tử nhíu mày.
“Thái độ của các ngươi là sao?”
Thân là một trong những đại thần quan dưới trướng Huyết Hải Chính Thần nên
nàng cũng có địa vị ngang với Thánh Tôn.
Tại sao mấy tên Đạo Thánh và Đạo Thần lại dám bất kính với nàng?
Nam tử vội vàng kéo nàng qua một bên.
“Nơi này là địa bàn của Hám Thiên Cổ Thánh, nghe nói tính khí Hám Thiên Cổ
Thánh cực khó chịu đấy.”
“Nếu ra tay đánh nhau ở đây thì hậu quả nghiêm trọng lắm.”
Nữ tử tỏ ý khinh thường: “Vậy thì sao, nàng chỉ là Cổ Thánh, chẳng lẽ nàng
dám mạo hiểm giết chúng ta để đắc tội với Chính Thần hay sao?”
Nam tử gật đầu một cách nghiêm túc: “Ngươi nói đúng, nàng dám giết thật
đấy.”
Nữ tử hé miệng, hình như vẫn muối nói thêm vài lời cay nghiệt.
Song cuối cùng nàng lại cảm thấy mạng sống còn quý giá hơn.
“Vậy ngươi nói phải làm sao đây? Nhiệm vụ là do cung chủ giao phó, không thể
không hoàn thành, đúng chứ?”
Nam tử trầm ngâm một hồi, từ tốn nói: “Phi Tiên Môn này là do con của Hám
Thiên Cổ Thánh lập nên, chi bằng đi gặp hắn trước đã.”
“Dù sao vẫn chưa vội lắm, nếu muốn kiểm tra thân phận thì chúng ta cứ giả
thành khách làm theo ý chủ, không cần vẽ vời thêm chuyện đâu.”
Mặc dù nữ tử rất khó chịu nhưng rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, hai người đi theo hàng ngũ, từng bước lại gần chỗ khảo thí.
Hai người cứ tưởng đây là bước kiểm tra thân phận của người tới Phi Tiên môn
mà thôi, nhưng nào ngờ đây là cuộc sát hạch cho những người mới nhập môn.
Chẳng mấy chốc họ đã tiến vào khâu sát hạch.
Bước đầu tiên là kiểm tra căn cốt và ngộ tính.
Sau khi họ bước vào, chín luồng ánh sáng lần lượt bừng lên trên đại trận kiểm
tra, trưởng lão nội môn chịu trách nhiệm chủ trì sát hạch lập tức bật dậy.
Bên ngoài pháp trận cũng xôn xao cả lên.
“Ôi trời ôi, thiên phú cửu giai!”
“Tư chất cao vậy sao?”
“Hơn nữa còn là hai người?”
“Mau mau mau, báo lên cho hai vị tổng quản và các trưởng lão hộ pháp, thiên
tài tuyệt thế xuất hiện rồi!”
Nếu là ngày trước, khi Khương Thành còn làm đương gia, có lẽ thiên tài như
này đã bị chôn vùi rồi.
Nhưng bây giờ Đoan Phong và Thiên Hợp đã làm đương gia, phong cách của
Phi Tiên môn không khác các môn phái khác nhiều lắm.
Nếu gặp được thiên tài tuyệt thế, các trường lão bên trên sẽ tranh nhau thu làm
môn hạ.
Lúc đám Trường Dương, Trường Linh, Đoan Phong tới nơi, cuộc sát hạch đã
đến khâu kiểm tra tu vi.
Hai người này đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần, nhưng giới hạn cao nhất của thí
nghiệm đại trận lại chỉ là Thánh Chủ đỉnh phong.
Vì vậy đại trận lập tức bị bao trùm trong luồng ánh sáng trắng.
Đám người Trường Dương không khỏi tỏ vẻ kinh hãi.
“Hoá ra là Thánh Chủ đỉnh phong!”
“Sao có thể để cao thủ như vậy tham gia cuộc sát hạch người mới?”
“Mau mau mời vào!”
Mọi người vội vàng kết thúc sát hạch, đưa đôi nam nữ kia ra ngoài.
Thấy hai Thánh Chủ đỉnh phong tới gia nhập liên minh, Đoan Phong tươi cười
tiếp đón.
“Không biết nên xưng hô với hai vị ra sao?”
Hai người nọ không hề biết mình vừa tham gia cuộc sát hạch người mới, bỗng
thấy nhiều Thánh Chủ xuất hiện trước mặt, họ chỉ cho rằng cuối cùng Phi Tiên
môn cũng nhận ra mình là khách quý.
Nữ tử thản nhiên nói: “Đạo hào của ta là Vân Hồng, đây là Nam Khâu.”
Hai cái tên này còn rất xa lạ với mọi người.
Nhưng nếu họ sẵn lòng “gia nhập” Phi Tiên Môn thì đều là người một nhà cả.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu!”
“Tới đây thì đều là người một nhà, mời mời mời!”
Vân Hồng và Nam Khâu đều cảm thấy hình như đối phương nhiệt tình quá đà
thì phải.
Bọn ta là người một nhà với các ngươi từ bao giờ?
Nhưng nghĩ lại thì đây có thể là giọng điệu khách sáo của đối phương nên họ
không hỏi han gì nữa.
Hai người nhanh chóng được đưa vào chính điện Phi Tiên Môn một cách long
trọng.
“Hai vị yên tâm, chắc chắn đãi ngộ sẽ khiến các ngươi hài lòng!”
Đoan Phong còn bố trí một nghi thức chào mừng rất thân mật, làm hai người
cùng cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Tính ra thì bọn ta chỉ tới đây để làm nhiệm vụ thôi mà, có cần bày vẽ vậy
không?
“Xin hỏi con của Cổ Thánh có ở đây không? Bọn ta muốn gặp hắn.”