chấn trụ.
Còn cách cổng chính của đối phương vài chục ngàn dặm, phía trước đã truyền
tới một luồng uy áp mạnh mẽ.
Loại cảm giác áp chế từ trong ra ngoài đó khiến người ta vô cớ tự sinh ra một
chút ảo giác nho nhỏ.
Nếu như là tiên nhân tầm thường bay đến nơi này, sợ rằng đến cả phi hành cũng
khó mà duy trì được.
Nhìn từ xa, có thể thấy hai gốc cây đại thụ cành nhánh um tùm cao ngất chọc
thẳng lên trời xanh.
Nhưng bay lại gần hơn một chút mới phát hiện đó thật ra là hai cái sừng rồng!
Phía dưới của sừng rồng là một cái đầu rồng to lớn kéo dài không biết bao nhiêu
dặm.
Bộ phận mắt rồng là hai cái động trống rỗng, được đúc thành hai cái trận lớn
một đen một trắng tản ra ánh sáng đầy màu sắc.
Mà bộ phận miệng rồng thì được làm thành một cánh cửa cực lớn to rộng nguy
nga.
Thành ca từng đi qua nhiều nơi đến vậy, thực lực mạnh hơn so với Đặng Vân
thế gia nhiều vô kể.
Nhưng sự phô trương của cánh cổng này quả thật không còn ai hơn được bọn
chúng.
“Một gia tộc đến cả Đạo Thánh cũng không có, vậy mà còn ghê gớm hơn cả
Thiên Cung?”
Mà Ly Quang và các Giao Long khác bên cạnh hắn cũng đã phát ra tiếng kêu la
đau khổ.
“Đại ca!”
“Đây là Ly Dao…”
“Đặng Vân thế gia ác quá!”
Khương Thành thu lại nụ cười, chậm rãi quay người.
“Các ngươi nói, đây là đầu của Ly Dao?”
“Ừm!”
Hốc mắt của Ly Quang đỏ lên, hắn đã không thể nói tiếp được nữa.
Mà lúc này, vài tộc nhân đứng gác cổng của Đặng Vân thế gia cũng bị động tĩnh
bên ngoài làm cho kinh hoảng.
“Là kẻ nào?”
“Lại dám tự tiện xông vào Đặng Vân thế gia ta!”
Vừa mới nhìn thấy Ly Quang và mấy con Giao Long, vài tên tộc nhân trẻ tuổi
chỉ có cảnh giới Thiên Tôn lập tức mất đi vẻ cẩn trọng.
Thay vào đó là sự khinh miệt và giễu cợt, hoàn toàn không che giấu một chút
nào.
“Ta còn bảo là ai đây nữa chứ.”
“Hóa ra là đám nghiệt long kia hả?”
Rõ ràng chỉ là bốn Thiên Tôn, lại không hề rụt rè mà bay đến chỗ một đám Giao
Long Chí Tôn, Đạo Tôn ở trên trời.
Giống như đã bao vây bọn họ lại vậy.
“Sao hả, bị hành ở bên Hạt Nham Chiểu kia chưa đủ à?”
Khóe miệng của thanh niên mặc cẩm y đứng đầu lộ ra một chút sắc thái nghiền
ngẫm.
“Còn tính tự dâng tới cửa để cho bọn ta luyện tay hả?”
Ba người còn lại cũng cười ra tiếng.
“Ha ha ha, vậy chúng ta không khách sáo đâu đấy.”
“Nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của các ngươi!”
Thật ra bọn chúng có thể nhìn ra sự phẫn nộ bi thương ở trên người của đám
Giao Long Ly Quang, bởi vì nó dường như sắp ngưng tụ thành mây đen luôn
rồi.
Chẳng qua là bọn chúng cố ý chế nhạo mà thôi.
Lưu Quang suýt chút bị bọn chúng chọc cho tức điên, nhưng lúc này, Khương
Thành chậm rãi bay đến trước mặt.
“Những người khác trong gia tộc của các ngươi đâu?”
Do yêu thể của các Giao Long quá lớn, vài tên tộc nhân gác cổng đến tận lúc
này mới chú ý hóa ra vẫn còn có ba người nữa.
“y dô, hóa ra là tìm được chủ nhân mới hả?”
Bọn chúng không hề giống với ba người nam nữ trước đây của Hồn Thư thế
gia, tràn đầy kiêng kị.
Bởi vì sau lưng chúng chính là Đặng Vân thế gia mạnh gấp mười mấy lần Hồn
Thư thế gia.
Mạnh đến đủ để chúng không phải sợ gì.
“Các ngươi ở mạch nào?”
Bọn chúng cũng xem Thành ca là Thiên Long tộc.
“Ta cảnh cáo các ngươi, bọn nghiệt long này là đạo cụ rèn luyện của bọn ta.”
“Bọn ta có thể thoải mái chém giết, nhưng bọn người ngoài như các ngươi
không thể nhúng tay vào!”
“Lưu đày bọn chúng ở Hạt Nham Chiểu là Đặng Vân thế gia bọn ta đặc biệt sắp
xếp đó!”
Bọn chúng còn tưởng rằng Thành ca đến là để tranh giành quyền sở hữu đám
Giao Long này vậy nên địch ý vô cùng nhiều.
Chẳng qua rõ ràng là nói với Thành ca, nhưng tầm mắt lại dính chặt lên Thu Vũ
Tuyền.
Bán Long tộc quả nhiên chả có mấy mỹ nữ.
Huống chi, khí chất và dung mạo tuyệt thế này của Thu Vũ Tuyền, ngay cả
những tiên nhân rõ ràng đã nhìn sắc đẹp đến phát ngán bên Thiên Cung cũng
đều phải kinh tâm động phách.
“Đương nhiên, nếu như các ngươi đồng ý trả một chút giá, cũng không phải là
không thể thương lượng.”
“Ví dụ như… để nàng ta lại.”
Tầm mắt của bốn tên tộc nhân gác cổng vô cùng càn rỡ quét tới quét lui trên
người của Thu Vũ Tuyền.
Một màn này trực tiếp làm cho Khương Thành bật cười.
Hắn thậm chí nhịn không được quay đầu nhếch nhếch mày với Thu Vũ Tuyền.
“Ôi, đường đường một Đạo Thánh, vậy mà lại bị vài tên Thiên Tôn xem thành
mục tiêu hái hoa.”
“Ngươi lăn lộn như vậy là không được rồi, hết làm màu được luôn chậc chậc
chậc…”
Hắn còn chưa nói xong, Thu Vũ Tuyền đã biến mất ngay tại chỗ.
Trong không trung lại lần nữa xuất hiện một “đường kiếm”.
Đường kiếm đó cắt một đường xéo, mục tiêu bị bao trùm không nhiều, ngoại trừ
bốn tên tộc nhân gác cổng ra cũng chỉ có Khương Thành thôi.
Mà kết quả cũng vẫn giống như lần trước.
Khương Thành thì không hề bị thương.
Nhưng bốn tên tộc nhân gác cổng đều đứt lìa phần eo, tử trạng vô cùng thê
thảm.
Tận đến lúc máu bắn tung tóe ở giữa trời, thân hình của Thu Vũ Tuyền mới từ
chỗ nào đó ở mặt bên không xa lắm xuất hiện.
Lạch cạch!
Sắc mặt nàng trắng bệch, lạnh lùng thu kiếm vào vỏ.
Cứ như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.
Dù cho đã là lần thứ hai nhìn thấy cảnh này, Lâm Ninh cũng nhịn không được
trừng lớn con mắt.
Lại là một kiếm này!
Một kiếm hoàn toàn không hề nói lý.
Không hề mang theo bất kỳ kiếm tâm kiếm đạo nào, cứ tùy tiện vung tay như
vậy, nghiền áp Long mạch và quy tắc, không đếm xỉa đến đối phương và phòng
ngự.
Sao trên thế gian lại có pháp môn khủng bố như vậy chứ?
Mà Ly Quang và năm mươi mốt con Giao Long khác ở phía sau đã hoàn toàn bị
kích động đến điên luôn rồi.
“Oa!”
“Ôi trời ạ!”
“Người này sao lại mạnh vậy chứ?”
Nhìn thấy đệ tử của Đặng Vân thế gia có thù oán sâu nặng với mình bị giết hại,
bọn họ cảm thấy hưng phấn đến sắp phát rung.
“Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha, phải nên như vậy, phải nên như vậy chứ!”
“Vị tiên tử này, không hổ là nữ nhân của Thương Thành Đại Đế!”
Đốt ngón tay trắng bệch của Thu Vũ Tuyền siết chặt, từ khi nào mà ta trở thành
nữ nhân của hắn rồi?
Mà lúc này, Khương Thành cũng đã hồi hồn.
Hắn lại lần nữa hổn hển xông đến trước mặt Thu Vũ Tuyền.
“Ngươi, con mẹ nó cố ý có đúng không?”
“Có ai như ngươi không hả?”
Một kiếm vừa nãy của Thu Vũ Tuyền, né ra Lâm Ninh, né cả năm mươi hai
Giao Long ở phía sau.
Thậm chí, còn né luôn cả đầu rồng có nhìn cũng không thấy hết ở phía trước.
Hoặc có lẽ vì đó là đầu của Ly Dao - anh trai Ly Quang, vậy nên cho dù đã chết
rồi nàng cũng vẫn giữ nguyên tôn trọng, không làm hư tổn.
Từ điểm này mà nói, Thu Vũ Tuyền là một người vô cùng cẩn trọng.
Nhưng duy nhất mỗi Khương Thành nàng lại không hề né.
À, không đúng, có lẽ là nàng đã dày công thiết kế vị trí và góc độ để ra tay.
Vậy nên mới có thể cùng lúc tránh khỏi các mục tiêu khác, lại vừa đúng gom cả
bốn tên kia và Khương Thành vào trong “đường kiếm” kia.
Cũng xem như là có dụng tâm tính toán.
“Ngươi muốn làm cái gì? Mưu hại lão gia hả?”
Bị Thành ca gào rống một trận, sắc mặt của Thu Vũ Tuyền vẫn như thường.
“Không cẩn thận mà thôi.”
Nghe giọng điệu qua loa của nàng, cứ như chỉ là đi đường không cẩn thận đụng
vai nhau một tí thôi.
“Ha ha?”
“Ngươi bảo cái này là không cẩn thận?”
Mặc dù Thành ca mỗi ngày đều muốn bị giết, nhưng chuyện này… nó không
phải như vậy.
Nữ nhân này dường như xem hắn thành vật thí nghiệm thử kiếm vậy.
Điều này làm cho hắn cảm thấy quyền uy làm lão gia của chính mình bị khinh
thường nghiêm trọng.
Mà lúc này, cao thủ bên trong Đặng Vân thế gia cuối cùng cũng chịu bước ra.
Suy cho cùng bốn hậu bối trong tộc cũng đã chết.
Ở thế giới do Bán Long làm chủ như Thiên Long giới, bọn chúng hoàn toàn
không có thiên địch.
Chết vài tên Thiên Tôn, đã được xem là chuyện lớn bằng trời rồi.
“To gan thật!”
“Đám nghiệt long các ngươi, lại dám cấu kết với kẻ địch bên ngoài!”