không thoát.
Ai kêu bọn họ vừa nãy còn chủ động giành nhau tự thêm bản thân vào vụ cá
cược kia chứ?
Mọi người tất nhiên không muốn làm thuộc hạ cho Thành ca rồi.
Cái tên này chẳng những là dị tộc mà bọn họ xem thường, mới nãy lúc thi đấu
còn chơi đùa xoay bọn họ như chong chóng nữa.
Nếu như không phải bị bốn thân vương đàn áp thì bọn họ đã ngay lập tức ra tay
với Khương Thành rồi.
Gọi hắn “chủ thượng”, “tôn thượng” gì đó kia, vậy còn khó chịu hơn cả chết ấy
chứ.
Tinh Nhu trừng đôi mắt hạnh của mình, hung hăng lên án Khương Thành, muốn
thử khiến cho lương tâm của hắn cắn rứt.
“Dùng cái cách vô liêm sỉ này chiến thắng, ngươi không tự cảm thấy mất mặt
hay sao?”
“Đâu thấy đâu.”
Thành ca cười khì khì nhún vai: “Thắng cũng thắng rồi, tại sao ta lại phải cảm
thấy mất mặt?”
“Ngươi!”
Tinh Nhu tức đến mức lồng ngực liên tục phập phồng.
“Ngươi như thế cũng tính là thắng hả, bọn ta hoàn toàn không phục thực lực của
ngươi!”
“Đúng đó, ngươi vốn không nhận được sự công nhận của bọn ta.”
Thành ca khó hiểu nhìn về phía bọn họ.
“Tại sao ta lại phải có được sự công nhận của các ngươi kia chứ? Có ý nghĩa gì
sao?”
Hả, cái này?
Mọi người nhất thời không biết bật lại thế nào.
Nhìn thấy bọn họ đều không nói gì, Thành ca lại tiếp tục thúc giục.
“Được rồi, được rồi, lẹ làng lên.”
Thực ra hắn không hề muốn thu phục cái đám hậu bối của Thiên tộc này, chỉ hy
vọng là có thể nhận được một lần giá trị thống trị mà thôi.
Dẫu sao có thì mắc gì không lấy.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cả đám bọn họ chỉ có thể gắng gượng
cong lưng, đồng loạt hành lễ với Thành ca.
“Tôn thượng!”
“Ngoan.”
Khương Thành mỉm cười híp mắt sờ sờ đầu của hai người Phi Khâm và Tinh
Nhu cách mình gần nhất, cứ như cười sờ đầu chó vậy.
“Từ nay về sau phải nghe lời đấy.”
Hai người tức giận trừng hắn, cố gắng nhẫn nhịn xúc động muốn cắn đứt ngón
tay của hắn.
Đợt lần này, hàng chục nghìn hậu bối Thiên tộc trở thành thuộc hạ của mình,
quả thực đã mang đến cho Thành ca giá trị thống trị.
Nhưng cũng không nhiều mấy.
Bởi vì mấy người trước mắt này chỉ được tính là thuộc hạ trên danh nghĩa của
hắn thôi, chẳng có tên nào là thật sự chịu phục cả, càng không tồn tại cái gì mà
uy vọng cao quý.
Và lúc này, bốn thân vương cũng sáp lại.
“Khương Thành, bây giờ ngươi đã thắng tỷ thí rồi, cũng nên trả lại tinh linh
châu rồi chứ hả?”
Cái lợi đến tay rồi, Thành ca sao có thể ói nó ra được chứ?
“Trả cái gì? Ta chẳng biết các ngươi đang nói gì nữa.”
“Ngươi!”
Tông Phiêu Vương tức tối gầm lên tại chỗ: “Ngươi lừa mấy chục nghìn tinh linh
châu từ tử đệ của tộc ta rồi, lẽ nào còn muốn chiếm làm của riêng hả?”
Khương Thành lắc lắc ngón tay.
“Không thể nói như thế được, đó là tinh linh châu do ta dựa vào bản thân mình,
cực khổ vất vả mới lấy được trong trận thi đấu kia mà.”
“Ban đầu chúng ta đã nói trước sẵn rồi, tất cả thu hoạch có được trong trận tỉ thí
đều thuộc quyền sở hữu riêng của người đó.”
“Sao hả, lẽ nào Thiên tộc các ngươi muốn nuốt lời à?”
Cả bốn thân vương và những tộc nhân ở bên ngoài đều tức đến mức u uất không
thôi.
Làm kiểu như ngươi mà cũng tính là dựa vào sự cố gắng của bản thân hả?
Rõ ràng là cố gắng của người khác, sau đó bị lừa đi mất đấy, có được không hả?
Bọn họ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này, mi tâm của Tông Phiêu
Vương và Tư Ngộ Vương lại khẽ giật giật, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, tựa
như cảm nhận được điều gì đó.
Một chốc sau, cả hai người đồng loạt duỗi tay hướng về phía của Khương
Thành.
“Tinh Thần của tộc ta mời ngươi nhanh chóng qua đó.”
Tinh Thần cũng tức là Tinh Diệu Hoàng.
Lúc này Khương Thành mới nhớ tới mục tiêu ban đầu đến Quan Tinh đài là bởi
vì muốn bắt tay với Tinh Diệu Hoàng cướp đoạt suối nguồn thứ nhất.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, hai vị thân vương không hề tiến lên trước
dẫn đường.
Mà là đứng ở hai bên dòng suối, hoàn toàn không có ý định động đậy di chuyển.
“Suối nguồn ở ngay phía trên, Tinh Thần đang ở trong đó đợi ngươi.”
Nếu đổi thành người khác, rất có thể sẽ nghi ngờ một chút, các ngươi không
cùng đi vào à?
Nhưng Khương Thành thì lại chẳng hề do dự, trực tiếp bay đến phía trên dòng
suối.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến đổi, tựa như lại xuyên qua thời không,
tiến vào một vị diện thần bí khác.
Ngay lập tức, hắn xuất hiện ở bên trong một cung điện thủy tinh ở dưới đáy một
cái hồ.
Vốn cung điện không hề lớn, bốn phía lung linh rực rỡ, được ánh sáng thủy tinh
phản chiếu trong suốt thấu triệt.
Thành ca cũng chẳng đi xem cảnh đẹp gì đó, bởi vì vừa tiến vào thì hắn đã nhìn
thấy Tinh Diệu Hoàng rồi.
“Khương Thành, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Khương Thành đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt còn mang
theo vẻ nghiên cứu và tò mò.
Thành ca trực tiếp vào thẳng chủ đề.
“Đúng đó, ngươi muốn hợp tác với ta để tranh đoạt vị trí chúa tể à?”
Tinh Diệu hoàng khẽ cười: “Trước lúc đó, có thể mời ngươi biểu diễn thần
thông đồng loạt thi triển một trăm quy tắc được không?”
Hả?
Nguyên thuật nhất bách trọng á?
Khương Thành vốn muốn hỏi, sao ngươi lại biết ta biết nguyên thuật nhất bách
trọng.
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, lúc bản thân tiêu diệt mấy con Thiên U Kim Giác Sư
xông vào Phi Tiên môn cũng từng dùng tới nguyên thuật này.
Tinh Diệu Hoàng đã sắp đứng ở đỉnh của suối nguồn thứ nhất rồi, hắn có thể
biết được bản thân mình từng làm gì cũng bình thường thôi.
Thế là, hắn tiện tay thi triển ra một trăm huyền văn dựa theo cách của đạo quy
tắc.
Nguyên thuật nhất bách trọng này không có sự ủng hộ của căn nguyên thì chỉ
được xem như là một phiên bản cùi bắp thôi, vậy nên uy lực không hề lớn.
Nhưng Tinh Diệu Hoàng lại mừng rỡ khôn xiết.
“Quả nhiên!”
“Xem ra cái người kia thật sự đúng là ngươi rồi.”
Thành ca thu lại huyền văn, khá hứng thú hỏi: “Sao hả, lẽ nào muốn tranh đoạt
vị trí chúa tể thì nguyên thuật rất quan trọng sao?”
Tinh Diệu Hoàng lắc đầu.
“Vị trí chúa tể không giành được đâu.”
Thành ca nhíu mày: “Vậy ngươi kêu ta đến đây để làm gì? Lẽ nào là cố ý lừa ta
đến đây, có âm mưu gì à?”
Tinh Diệu Hoàng cười khua khua tay.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ta quả thực cần sự giúp đỡ của ngươi, nhưng không phải là để cướp đoạt vị trí
chúa tể.”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tinh Diệu Hoàng trầm ngâm vài giây, rồi mới chậm rãi giải thích: “Suối nguồn
có thể mang đến lực tiên nguyên và Cửu bảo tiên sa mạnh mẽ, thậm chí còn có
thể ổn định được một vùng trời, hình thành sự tuần hoàn trong thiên địa.”
“Nhưng một mặt khác, phúc đi đôi với họa, bản thân suối nguồn cũng có tai họa
ngầm.”
“Ngươi có ý gì?”
Thành ca theo bản năng liên tưởng: “Lẽ nào suối nguồn sẽ khô cạn sao?”
Tinh Diệu thừ người ra, rồi lập tức bật cười phá lên.
“Tất nhiên không phải rồi.”
“Hoàn toàn ngược lại, suối nguồn sẽ ngày càng mạnh lên.”
Khương Thành đã ngày càng nghe không hiểu rồi.
“Khư giới được sinh ra, là bởi vì Thiên Đạo diệt thế.”
Ánh mắt của Tinh Diệu Hoàng trở nên nghiêm túc hơn, tiếp tục nói: “Mà sở dĩ
Thiên Đạo lại diệt thế, là bởi vì nó cảm thấy Thiên giới hoặc là Nguyên Tiên
giới đã xuất hiện vấn đề không có cách nào cứu vãn được, chỉ có thể dựa vào
việc diệt thế để thanh tẩy tất cả, làm lại từ đầu.”
“Bề ngoài nhìn thì nó giống như chỉ mang theo căn nguyên của thế giới và ba
nghìn quy tắc cùng nhau luân hồi thôi, những thứ khác đều bị hủy diệt hoàn
toàn.”
“Nhưng trên thực tế, có một vài thứ sẽ không biến mất.”
“Giống như, pháp tắt tuần hoàn thiên địa ở kỷ nguyên thứ nhất và kỷ nguyên
thứ hai.”
“Chấp chưởng cả một thế giới, ngoài căn nguyên thế giới là trung tâm, ba nghìn
quy tắc là nền móng và ý chí Thiên Đạo là ý thức thì còn cần dựa vào thiên địa,
xây dựng nên một bộ pháp tắc tuần hoàn mới nữa.”
“Bằng không, căn nguyên thế giới và ba nghìn quy tắc sẽ chỉ trở nên hỗn loạn
và không có trật tự thôi.”
“Một thế giới mất trật tự không có pháp tắc tuần hoàn thì sớm muộn gì nội bộ
cũng sẽ bị hủy diệt. Căn nguyên và quy tắc càng mạnh thì sự hủy diệt sẽ càng
nhanh chóng.”
“Cái thế giới kiểu đó hoàn toàn không thích hợp cho sinh linh sinh sống, chứ
đừng nói gì tới tu luyện.”