công.
Sau khi chiếm được Khổ Đồ cảnh, hắn nhanh chóng tiến về các chiến trường
xung quanh khác.
Cứ nghĩ rằng sau đó sẽ là một loạt trận chiến cực khổ, nhưng hắn nhanh chóng
phát hiện ra rằng, bản thân hoàn toàn không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào.
Các cảnh chủ, lĩnh chủ của các cảnh xung quanh đó đã đều dẫn các tiên nhân
dưới trướng chạy tán loạn từ lâu, chỉ để lại một vùng quan ải trống vắng không
bóng người.
Tiên giới không hề ngu ngốc.
Kẻ có thể xử lý được Thuần Hoa Tiên Đế, chắc chắn đám Chuẩn Đế ở lại không
phải là đối thủ của hắn, không cần phải nộp mạng một cách vô ích.
Bây giờ bọn họ không ngừng lui về phía sau, chỉ đành đợi ba vị Tiên Đế của Vô
Cực Động Thiên tới đây rồi mới phát động công kích toàn diện.
Thành ca không gặp được kẻ địch nào, cũng chẳng làm màu được, hắn chỉ đành
đào hết đống Địa Nguyên Thạch của mỗi quan ải kia lên để bổ sung lại cảm
giác mất mát của mình.
Bên ngoài không có chiến sự, quân vương cũng chẳng thèm tảo triều nữa rồi.
Mấy ngày nay, hắn đều ở trong hành cung, trầm mình vào sự ôn nhu của hai tỷ
muội Tước yêu.
Kỷ Linh Hàm, Lâm Linh và Ấn Tuyết Nhi, ai nấy đều vừa tức vừa lo lắng.
Lẽ nào ngươi cố ý không chịu để lộ thân phận thật là bởi vì để hái hoa bắt bướm
dễ dàng hơn hả?
Mà cũng mấy ngày này, đám Chuẩn Đế yêu tộc thiên tài như Kim Bằng, Côn
Nhu, Xích Yên và Cơ Lâm cũng lần lượt tới tiền tuyến.
Chẳng qua là bọn họ không thể lập tức gặp được Thương Long Đại Đế.
Thành ca đang bận rộn đây này, làm gì có thời gian mà gặp bọn họ.
“Mặt mũi của tên Thương Thành cũng lớn thật đấy!”
“Đúng vậy, chúng ta đã tới tận đây rồi, vậy mà hắn còn chẳng chịu ra ngoài đón
tiếp?”
“Còn có con khỉ hoang kia nữa, thế mà còn giả bộ không quen biết chúng ta,
đáng ghét!”
Hai vị Chuẩn Đế hậu kỳ của Viên tộc là Viên Bột và Viên Mông cảm thấy bản
thân bị bỏ mặc, tức giận kiếm mấy ngọn núi nhỏ ở gần đó để trút giận, đánh cứ
phải gọi là kịch liệt.
Mấy vị Chuẩn Đế của Hổ tộc cũng đều tỏ vẻ bực dọc.
Tam Nhãn Hổ có ra gặp bọn họ, còn chào hỏi thân thiết nữa, cơ mà bọn họ vẫn
chưa được gặp Thành ca.
“Hắn muốn làm gì thế?”
“Muốn thể hiện à?”
Mặt Côn Nhu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đại Đế của tộc ta còn muốn chúng ta
tới đây giúp đỡ hắn, thật đúng là không biết điều!”
Kim Bằng lạnh giọng hừ một tiếng: “Hắn bay rồi đấy, cho rằng bản thân thật sự
sánh vai cùng với Yêu Đế rồi.”
“Nhưng mà hắn cũng chỉ là một thành viên của Địa Bộ giống chúng ta mà thôi,
có gì hơn người cơ chứ?”
“Cho dù có giết nhiều Chuẩn Đế hơn nữa thì bản thân hắn vẫn chỉ là một Chuẩn
Đế, bản chất cũng chẳng khác gì chúng ta.”
Lần này Hỏa Phượng Xích Yên và Băng Phượng Cơ Lâm đều không may bị
loại khỏi top 32 của Địa Bộ, cho nên không hề tiếp lời này.
Nhưng mà tâm trạng hai nữ nhân này cũng không hề tốt.
“Nếu như hắn mà còn không gặp nữa thì chúng ta sẽ trực tiếp quay về.”
“Băng Phương Đại Đế của tộc ta thấy biểu hiện của hắn khá tốt, còn có ý ủng
hộ hắn, xem ra hắn bỏ lỡ cơ hội này rồi.”
Những kẻ đến lần này gồm có Côn Bằng, Hổ tộc, Viên tộc, Phượng tộc, Dương
tộc và cả Long tộc.
Trước mắt thì Long tộc có thể thuận lời hòa nhập vào trong.
Chủ yếu là vì Thương Long tộc không hề ngẩng đầu coi thường hai tộc còn lại.
Huống chi còn có Ngao Dương và Huyền Hải ở đây, đương nhiên bây giờ, mấy
vị Chuẩn Đế tới đây đều ở cùng một chỗ với họ.
Có lẽ cảm nhận được sự bực tức của bọn họ, sau khi Chuẩn Đế của các tộc tới
đông đủ, rốt cuộc Thành ca cũng dành một chút thời gian rảnh ra từ trăm công
nghìn việc bận rộn kia.
Hắn triệu tập hơn 30 vị Chuẩn Đế thiên tài qua đó.
“Các ngươi đều là người mà các vị Đại Đế phái tới sao?”
Hắn cười he he giơ giơ vuốt rồng: “Ha ha ha thật sự thất kính quá, ngươi thấy ta
đây là quý nhân bận rộn mà…”
Thương Long cốc và đám cao thủ Phi Tiên môn đều bất lực phỉ nhổ.
Làm gì có ai nói bản thân là “quý nhân” cơ chứ.
Hơn nữa ngươi bận cái gì, lẽ nào bọn ta không biết sao?
“Hừ!”
Kim Bằng bay ở trên cao dang rộng đôi cánh, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
“Ngươi thật sự đã giết chết Thuần Hoa Tiên Đế ư?”
“Đúng vậy!” Thành ca nở nụ cười chân thành gật đầu.
Viên Mông lớn tiếng nói: “Ngươi tính chứng minh kiểu gì?”
Mấy Chuẩn Đế của những tộc khác cũng nhao nhao nói: “Đúng vậy, ngươi
chứng minh kiểu gì đây?”
“Trừ khi ngươi có thể thể hiện ra được thực lực sánh ngang với đám Tiên Đế
bên phía kẻ thù kia.”
“Nếu không thì đừng hòng bọn ta phục ngươi!”
“Ở Yêu tộc của bọn ta, muốn người khác tin phục thì phải thể hiện bản lĩnh thật
sự ra mới được.”
“Chứ không phải bằng mấy cái chiến tích giả kia!”
Đám người Thương Tật và Mạc Trần ở phía sau đang định nói giúp Thành ca
hai câu thì bị Thành ca ngăn lại.
Hắn tỏ vẻ tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Vậy thì thật sự ta không chứng minh
được rồi, xem ra ta không có phúc được nhận sự giúp đỡ của các ngươi đâu, vậy
làm sao thì mới ổn thỏa đây?”
Hả?
“Ngươi có ý gì?”
“Ngươi cũng biết ngươi chỉ tiện miệng nói một câu thôi thì cũng ảnh hưởng đến
thái độ ủng hộ của Hổ tộc bọn ta không hả?”
“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta rất muốn tới đây sao?”
Nhìn đám Chuẩn Đế đang kiêu ngạo hất mặt tới tận trời kia, Thành ca không
khỏi cảm khái.
Tuổi trẻ tốt thật đấy, tràn đầy sức sống thế kia cơ mà.
“Các ngươi đã không tình nguyện như vậy, mà ta cũng không thích miễn cưỡng
người khác, vậy thì bỏ đi.”
Hắn giơ vuốt chỉ về phía yêu giới: “Trừ Kim Long cốc và Thanh Long cộc,
những người khác đều có thể quay về.”
Mấy Chuẩn Đế của các tộc khác đều sửng sốt.
Cái này hoàn toàn không phải là phản ứng mà bọn họ mong đợi mà.
Đáng lẽ bọn họ còn cho rằng Khương Thành sẽ cần tới sự giúp đỡ của bản thân
họ, chỉ cần hơi tỏ thái độ một chút là hắn sẽ lập tức trấn an và giữ chân lại.
Kết quả thì…
Vậy mà hắn dám đuổi khách?
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Vậy mà ngươi lại bảo chúng ta quay về á?”
“Lúc nãy ta không nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa đi?”
Nói thật thì đến cả đám người Thương Tật và Mạc Trần cũng trở tay không kịp.
Sức chiến đấu của đám Chuẩn Đế này cực kỳ mạnh, đều là những kẻ có thực
lực mạnh nằm trong top 32 Địa Bổ, nếu như có thêm đội ngũ này thì có thể tăng
thêm sức chiến đấu.
Mà quan trọng hơn là, bọn họ đều là tâm phúc đi sau những Yêu Đế.
Mấy vị Đại Đế như Bạch Hổ, Côn Bằng, Băng Phượng, Cổ Viên đều là những
kẻ cực kỳ đặc biệt ở yêu giới.
Bởi vì thực lực cực kỳ mạnh, cho nên đến tận bây giờ, Kỳ Lân tộc vẫn chưa thu
phục được ai cả.
Từ trước tới giờ đều một thân một mình, không tham gia vào bất kỳ phe phái
nào.
Bây giờ có thể nhận được sự ủng hộ của bọn họ, đó là điều hiếm có tới mức nào
cơ chứ?
Nếu như từ chối ý tốt của bọn họ thì chẳng phải là từ chối một đồng minh cực
kỳ mạnh mẽ sao!
Chẳng phải rất đáng tiếc ư?
Chẳng qua ở đây, người duy nhất có thể đưa ra quyết định vĩnh viễn chỉ có một
mình Khương Thành mà thôi.
“Cuộc họp lần trước của Địa Bộ, không phải các ngươi đều phản đối kịch liệt,
từ chối không xuất binh sao?”
Ánh mắt của hắn lướt qua từng Chuẩn Đế như Kim Bằng, Viên Môn, cuối cùng
dừng lại trên người Cơ Lâm, Xích Yêu và một vài Chuẩn Đế khác của Dương
tộc.
“Trước khi ta lên đường, không phải lúc Lâm Ninh và Sơn Canh đi theo cũng
không được mang theo bất kỳ trợ thử nào từ phía Phượng tộc và Dương tộc hay
sao?”
“Cho nên là…”
Thành ca mỉm cười nhún vai, ra vẻ ta đây cũng bó tay.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, sao mà ta có thể để các ngươi lật lọng, tự vả
một cái vào mặt mình cơ chứ?”
“Về hết đi, ngoan!”
Sắc mặt của đám Chuẩn Đế kia cực kỳ khó coi, vừa xấu hổ vừa bực tức.
Cơ Lâm lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi đang từ chối cái gì không hả?”
“Ngươi sẽ phải hối hận thôi!”
Côn Nhu lạnh lùng nói: “Trước đó không hề xuất binh chỉ là vì cho rằng ngươi
còn chưa biểu hiện đủ, không đạt tới yêu cầu của Đại Đế tộc ta.”
“Bây giờ khó lắm ngươi có mới qua được thử thách này, lấy được sự công nhận
của bọn ta…”
“Đừng đừng đừng!”
Thành ca vội vàng ngắt lời bọn họ.
“Quay về nói với họ rằng ta phải khiến bọn họ thất vọng rồi, chẳng thông qua
thử thách gian khổ gì hết, xin các ngươi đừng công nhận ta.”
“Được rồi được rồi, các ngươi có thể đi rồi.”
Nói xong, thành ca nhanh chóng vẫy vuốt rồng, vui vẻ tiễn biệt đám Chuẩn Đế
này.