Ngươi điên à?
Không dễ gì doạ được kẻ địch, nên thấy được rồi thì dừng tay lại, làm việc có
chừng mực!
Đây lại còn chủ động giết sang.
Một khi giết sang, chẳng phải là bại lộ hết sức chiến đấu của ngươi sao?
Đến lúc đó, hai Cảnh chủ đối diện kia cũng sẽ không chút lưu tình.
Đó là những gì mà nàng đang suy nghĩ.
Sau đó liền nhìn thấy giữa hiện trường một thân ảnh tạo bởi băng chợt nổ tung.
Tiếp đó có vô số mảnh băng vỡ bắn ra.
Sau đó có không ít tu sĩ bị đánh trúng liền lập tức bị trọng thường.
Mà những phiến băng rơi trúng thành, cho dù chỉ là một tia rất nhỏ, đều bộc
phát ra uy năng rất lớn.
Làm thành trì nổ tung thành trăm mảnh!
Mà đây mới chỉ là khúc mở màn của trận chiến mà thôi.
Ở khúc dạo đầu này, Phí Ngạo Cảnh chủ Đế Cảnh tam trọng hậu kỳ đã ngã
xuống.
Hắn không kịp phòng bị, trực tiếp bị đánh trúng, thể Chân Băng nổ tung ngay
tại chỗ, không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Ngay sau đó một thân ảnh xuyên qua vị trí hắn đứng trước đó, cũng bị xuyên
thành vô số mảnh vụn.
Băng kiếm lạnh thấu xương hoá thành một dải cầu vồng, xông vào trong đám
thống lĩnh phía sau.
Chỉ mới là cú va chạm đầu tiên, liền có hai tên thống lĩnh theo gót nhau, thân
thể đều bị đánh tan, chết ngay tại chỗ.
Mà lúc này, Khương Thành đã chìm vào trong đám đông đại chiến với một tên
Cảnh chủ và mười mấy tên thống lĩnh.
Cung Tình ngây ngơ đực người ra, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình,
những gì mà bản thân vừa chứng kiến.
Cách đây không lâu nàng còn tưởng Khương Thành chỉ lợi hại hơn Đồ Hưng
một chút, đối diện với hai Đại Cảnh chủ và mười tên thống lĩnh này, nhất định
là không thể ngăn cản được.
Nào ngờ Thành Ca này vừa đánh ra đã giải quyết xong một Cảnh chủ trong
nháy mắt!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vậy trước kia khi đối đầu với Đồ Hưng tại sao hắn lại khó khăn như vậy?
Cảnh tượng này, hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận của nàng.
Không chỉ nàng, những người khác cũng phải kinh ngạc, chết đứng người.
Nhìn từng thống lĩnh từ giữa không trung rơi xuống, bọn họ suýt chút nữa bị
doạ ngốc rồi.
Vừa rồi bọn họ đều cho rằng lần này Thành Ca chết chắc, hoàn toàn không hề
coi trọng hắn.
Kết quả bây giờ thì…
Cái tên “Cảnh chủ Tân Nhiệm” này mạnh quá đi nhỉ?
Bọn họ có chút hối hận mới vừa rồi còn cùng Khương Thành vạch rõ ranh giới,
đây là tiết tấu sắp thắng mà!
Nhưng vấn đề là, hắn làm sao có thể mạnh như vậy được?
Bọn họ cũng nghĩ đến trận chiến trước kia của Khương Thành với Đồ Hưng.
So với trận chiến đó, Khương Thành của hiện tại hoàn toàn giống như một
người khác.
Thế nhưng, cho dù thực lực tăng vọt, cũng không có khả năng tiến bộ nhanh
như vậy chứ?
Lần này sức chiến đấu tăng lên gấp mấy lần đó!
Cung Tình thông minh nhanh chóng loại trừ khả năng Thành Ca đột nhiên tiến
bộ.
Bởi điều đó là “không hợp lý”.
Cho dù đột nhiên có được cơ hội may mắn nào, cũng phải có thời gian để tiêu
hoá mới được chứ.
Trận chiến với Đồ Hưng từ khi kết thúc đến bây giờ cũng chỉ là một khoảng
thời gian ngắn…
Cho nên, kỳ thật là hắn che giấu thực lực?
Các nàng nào biết, thực lực của Thành Ca thật sự là chỉ mới vừa tăng lên.
Ở bảng điều khiển hệ thống chọn huyền văn Băng, lại chọn Bất Diệt Thiên Hoa
kiếm kinh, đem hai thứ này tăng lên nhị giai.
Đơn giản chỉ là như vậy.
Hơn nữa băng kiếm thập giai trở thành chân khí nhất giai, vì thế hắn mới lột
xác, thay da đổi thịt như vậy.
Huyền văn của bản thân cũng không thể trực tiếp giao tiếp với căn nguyên của
ngoại giới.
Mà lạc ấn của quy tắc được huyền văn gia trì, lại có thể mượn được sức mạnh
của căn nguyên.
Khi huyền văn băng của hắn tăng đến cửu trọng, lạc ấn của quy tắc băng có thể
mượn được sức mạnh căn nguyên băng của thế giới này, cũng từ đó mà tăng
gấp mấy lần!
Hiệu quả mang lại chính là lực tấn công được nhân lên.
Cách đây không lâu Đế Cảnh tam trọng được coi như là kình địch của hắn.
Mà bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ là bọn cặn bã mà thôi.
Chỉ mười mấy giây sau, trong trận chiến này chỉ còn lại mình Vũ Thường Cảnh
chủ.
Hắn có thể sống đến bây giờ không phải hắn có thể chặn đòn của Khương
chưởng môn, mà là bởi vì vừa rồi những kẻ khác đứng trước chết trước hắn mà
thôi.
Mà bây giờ chỉ còn lại một mình hắn đối mặt với Khương Thành, lấy cái gì mà
ngăn cản chứ?
“Không, đừng mà…”
“Các hạ dừng tay, chỉ là hiểu nhầm!”
Hắn vừa đánh vừa lớn tiếng hét to.
“Ta tán thành ngươi là Cảnh chủ của nơi này!”
“Bọn ta sẽ không đối phó với ngươi nữa, dừng tay lại, ngươi không thể giết
ta…”
Thành Ca suýt chút nữa bị hắn chọc cười.
Cmm, ta cần sự tán thành của ngươi?
“Vì sao không thể giết ngươi chứ?”
Xoẹt!
Toái Ly kiếm xuyên qua ấn đường của hắn.
Vũ Thường chợt khựng lại, lớp băng ở mi tâm nhanh chóng nứt ra, cả người
giống như xuất hiện vô số vết nứt giống như nền đất nứt vì khô hạn.
Sau đó ầm ầm sụp đổ, biến thành mẩu vụn băng phủ đầy mặt đất.
Trận chiến dừng lại, cũng chỉ một phút mà thôi.
Lúc trước hai Đại Cảnh chủ cùng mười mấy tên thống lĩnh còn hùng hùng hổ hổ
mà bây giờ đều chết hết rồi.
Mà Thiên Hồng Lĩnh, cũng trong vòng một phút này, xuất hiện ra hai chỗ trống
Cảnh chủ.
Thành Ca nhanh chóng thu chiến lợi phẩm, lại lấy được một thanh chân khí,
nhưng mà hắn không cần dùng đến.
Còn những thiên tài địa bảo khác và Ngân Nguyệt Băng Phách tuy rằng nói
không nhiều, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, có cũng không sao.
Sau một hồi bận rộn, hắn mới xuất hiện trước mặt Cung Tình đang mang bộ
dạng khó hiểu.
“Tại sao sau khi hai Cảnh chủ chết, ta không có được ký hiệu Cảnh chủ vậy?”
“Bởi vì bọn họ xuyên cảnh đến, không ở trong lãnh thổ của mình, này coi như
là bọn họ bị ngươi đánh chết ở bên ngoài.”
Nàng cố nén sự khiếp sợ, nghiêm túc nói: “Cảnh chủ chết ở ngoại cảnh, ký hiệu
sẽ tự động trở về Băng nhãn cảnh của bọn họ.”
Sâu thẳm trong lòng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng lố bịch, kỳ lạ.
Một người mạnh như vậy, vì sao ngay cả những kiến thức cơ bản này cũng
không biết?
“Thì ra là như vậy.”
“Đúng vậy, hơn nữa một người cũng không thể có được hai ký hiệu cùng một
lúc.”
“Hả? Không thể sao?”
Thành Ca thầm nghĩ trên người ta còn có ký hiệu gì khác thì có làm sao?
Lúc trước hắn đánh chết Cận Sùng cũng được ký hiệu.
“Được rồi, tiếp theo cứ đợi ở đây đi.”
Nói xong hắn liền biến ra một cái ghế dài, nằm xuống tại chỗ, định ôm cây đợi
thỏ.
“Ơ? Ngươi không định đi sao?” Cung Tình có chút lúng túng.
“Không phải ngươi nói còn có Cảnh chủ và lãnh chúa muốn tới đây sao, nếu ta
rời đi, bọn họ không tìm được thì phải làm sao?”
Thành Ca nhàn nhã thư thả nói: “Để cho người ta trắng tay, chẳng phải làm cho
người ta thất vọng sao?”
Cung Tình im lặng, ngươi thật biết suy nghĩ cho kẻ địch.
Cứ như vậy, hai người đợi đủ ba ngày.
Ba ngày này, chuyện tam cảnh Cảnh chủ bị giết, cũng nhanh chóng được truyền
ra.
Khiến cho vô số tu sĩ xung quanh vô cùng sợ hãi.
Khương Thành cũng không giấu danh tính, vì thế rất nhanh liền có người bắt
đầu bàn tán về nhân vật đột nhiên nổi lên này.
Giống như Cung Tình, tất cả mọi người đều cho rằng lãnh chúa sẽ nhanh chóng
tới trả thù.
Hắn ta chắc chắn sẽ chết thảm.
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, ba ngày này không có cao thủ
nào tìm tới.
Lãnh chúa của Phi Hồng Lĩnh và các Cảnh chủ khác dường như đều không biết
gì, hoàn toàn như không biết một chút tin tức nào.
Điều này làm cho Cung Tình cũng mù mờ, khó hiểu.
“Cung quân sư, xem ra dự liệu của ngươi sai rồi?”
Thành Ca cười tủm tỉm từ trên ghế dài đứng dậy, còn trêu ghẹo nàng một chút.
Nếu như là thực lực bị coi thường, Cung Tình còn có thể bình tĩnh.
Nhưng chỉ số IQ bị đem ra cười nhạo, nàng có chút không chấp nhận được.
“Cái này là không thể, quá vô lý rồi.”
“Cận Sùng không có khả năng không nhận được tin, cho dù hắn đang bế quan,
thuộc hạ của Cảnh chủ khác trước tiên sẽ thông báo cho hắn mới đúng. Mà theo
sự nghiên cứu của ta về hắn, hắn không phải là người có thể nhịn được sự khiêu
khích…”