cũng cảm thấy vô cùng hoang đường.
Mặc dù bọn họ không biết Lăng, nhưng cũng đã có ấn tượng từ trước.
Đó không phải là Tiên Nữ may mắn ba vòng trước đều phải dựa vào sự giúp đỡ
của Khương Thành mới qua ải được sao?
Nàng có thể vào được đến vòng thứ tư này cũng coi như cất nhắc rất kĩ rồi?
Thế mà còn dám vọng tưởng đến vị trí Thần Quân?
Quả thực là trò đùa của cấp Tiên giới.
Nhưng mà thái độ của Thành ca lại rất kiên quyết.
“Hoặc là cho nàng một vị trí, hoặc là nhất phách lưỡng tản, trực tiếp khai
chiến!”
Nếu Lăng làm Thần Quân không được, hắn phải trả giá bồi thường gấp mười.
Bây giờ Thành ca thà rằng bản thân mình không làm được, cũng phải để em gái
lên làm, quả là “cao thượng”.
Đương nhiên Vân Đình không thể chấp nhận chuyện này được.
Một mình Thành ca thì còn dễ nói, dù sao thì vị trí của sáu vị Thần Quân, trừ
năm vị Đạo Thánh ra thì vừa hay còn một chỗ trống.
Lăng muốn làm Thần Quân, vậy thì có nghĩa là phải đào thải một người trong
năm vị Đạo Thánh.
“Chuyện này không có gì để nói cả!”
“Nếu ngươi đã muốn khai chiến, vậy thì chuẩn bị tiếp nhận bao vây tấn công
đi.”
Hắn hung hãn rút Đạo Kiếm của mình ra.
Ba vị Đạo Thánh khác cũng nhảy ra ngay lập tức.
“Đúng vậy! Bọn ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện này!”
“Khai chiến thì khai chiến!”
“Khương Thành, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chiến thắng được nhiều
người bọn ta như vậy sao?”
“Vốn định giữ lại mặt mũi cho ngươi, kết quả ngươi lại không cần.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì đừng mong nhận được cái gì hết!”
Nếu như người đứng đối diện là Thu Vũ Tuyền thì bọn họ chắc chắn không dám
chống lại.
Bởi vì Vô Đạo Kiếm không thể tìm được dấu vết, thật sự là không có nguyên
tắc gì cả!
Thoát ra khỏi phạm vi tu luyện, khiến người ta hoàn toàn không nghĩ ra nên
ngăn cản như thế nào.
Mà mặc dù tổng thể thực lực của Khương Thành mạnh hơn so với Thu Vũ
Tuyền, nhưng pháp cảnh, Kiếm Đạo, Tiên Lực của hắn tốt xấu gì cũng là
phương thức chiến đấu thông thường.
Bọn họ cảm thấy, năm Đạo Thánh cùng bao vây tấn công hẳn là có thể thắng
được.
Vài người đang muốn xông lên liền phát hiện Mộng Ngột Đạo Thánh vẫn đứng
im tại chỗ như cũ.
Vân Đình Đạo Thánh vội vàng hỏi thăm.
“Mộng Ngột đạo hữu, tên này quá càn rỡ, ta với ngươi liên thủ lại chém chết
hắn được không?”
Bốn đánh một, hắn vẫn thật sự không dám đảm bảo sẽ không xuất hiện thương
vong.
Hơn nữa, Mộng Ngột là Đạo Thánh lâu năm của Thiên Cung này, vậy cũng ổn
thỏa vững vàng hơn.
Nhưng mà đối với lời mời của hắn, Mộng Ngột Đạo Thánh lại không có hứng
thú gì cả.
“Khụ, ta thì thôi đi.”
Nói đùa à, nữ nhân đứng ở sau lưng Khương Thành, các ngươi phải chĩa mũi
nhọn vào tiên nữ may mắn ấy, nhưng mà Chiến Đế mới là người mạnh nhất
Thiên Cung mà!
Mấy người lại có thể mời hắn cũng đứng lên đối nghịch với Chiến Đế?
Hắn cảm thấy não của mấy người này quả thực là bị bệnh nặng rồi, nếu không
sao lại đưa ra cái loại đề nghị tự đâm vào chỗ chết trăm triệu năm não bị tắc
động mạch cũng không nghĩ được thế chứ.
“Ta tán thành cho Chiến… vị tiên nữ kia một vị trí.”
Mặc dù hắn cũng không biết vì sao Chiến Đế lại muốn chạy đến đây làm Thần
Quân, nhưng nếu nàng đã muốn chơi, vậy thì mình chắc chắn phải toàn lực phối
hợp với nàng.
“Ngươi nói cái gì?”
Vân Đình suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm.
“Mộng Ngột, ngươi điên rồi à?”
“Tiên nữ không có năng lực như nàng ta, nàng dựa vào cái gì mà chen với Đạo
Thánh đi làm Thần Quân?”
“Nàng có thiên phú và thực lực gì mà có sức thuyết phục được chứ?”
“Không có cái gì cả, cho dù bọn ta có tán thành thì cấp cao Thiên Cung cũng sẽ
không đồng ý!”
Hắn chỉ tay vào Lăng, nói một cách không hề kiêng nể một chút nào: “Nếu nàng
lên làm Thần Quân, vậy thì sẽ là sự sỉ nhục của Thần Quân, bôi nhọ toàn thể
Thần Quân!”
Mộng Ngột Đạo Thánh đồng tình nhìn hắn một cái.
Lão huynh, ngươi thật sự là can đảm lắm.
Những Thiên Đế khác cũng không dám nói câu này, ngươi lại dám nói.
Người ta quả thật không thích hợp làm Thần Quân, bởi vì người ta còn cao quý
hơn Thần Quân.
Ngươi muốn phi nước đại trên đường chết, ta cũng không thể tháp tùng được.
“Không không không, ta không cho rằng như vậy, vị tiên tử này vừa thấy đã
biết là người bất phàm, chúng ta khó mà đạt được đến một phần vạn của nàng!”
Để tránh bị Lăng giận cá chém thớt, Mộng Ngột từ trước đến nay không thích
nói chuyện cũng coi như đã cố.
“Nếu như nàng nguyện ý làm Thần Quân, vậy thì nàng sẽ là vinh hạnh cho vị trí
Thần Quân này, vị trí Thần Quân này cũng sẽ vì vậy mà có ý nghĩa trình tự càng
cao hơn!”
Hắn hít một hơi thật sâu, vung tay hô to.
“Đó chính là vinh quang của toàn thể Thần Quân!”
Đám người Vân Đình bị hắn hét cho mơ hồ lờ mờ, ngay cả Thành ca cũng có
chút ngạc nhiên há hốc mồm.
Lão huynh, cho dù nữ nhân này là con riêng của Thiên Đế nào đó thì ngươi
cũng không thể khoác loác quá đáng như vậy được?
Chẳng lẽ ngươi chính là nhân vật cấp ngôi sao sáng biết nịnh hót đấy ư?
Vậy đúng là thất kính thất kính quá.
“Mộng Ngột, ta thật sự nhìn lầm ngươi!”
Vân Đình Đạo Thánh vô cùng giận giữ.
“Không ngờ được ngươi lại mê muội như vậy, hơn nữa lại nịnh hót đến mức
làm cho người khác tức lộn ruột…”
Mộng Ngột Đạo Thánh thấy sắc mặt của Lăng vẫn không thay đổi, đứng im ở
bên kia như cũ, cho rằng nàng vẫn không hài lòng đối với thái độ của mình,
trong lòng lại càng bất an.
Vì thế đã dứt khoát rút ra một vòng Đạo Khí hình tròn.
Đồng thời còn tế ra Bí Bảo của chính mình nữa.
“Ngươi dám nhục mạ nàng thì cũng chính là kẻ thù của ta!”
Nói xong hắn cũng không để ý đến bên cạnh Vân Đình còn có ba vị Đạo Thánh
khác mà ngang nhiên xông đến chém giết.
Thậm chí ngay cả Chí Nguyên Đạo Thánh ở bên cạnh hắn cũng bị làm cho
choáng váng.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Mà Vân Đình Đạo Thánh bỗng nhiên lại gặp phải công kích lại càng giận dữ
như vậy.
“Hay lắm Mộng Ngột, đây là do ngươi bức ta.”
Là Đạo Thánh già nhất có tư cách nhất ở đây, hắn cũng không dễ trêu chọc như
vậy.
Trường kiếm kia run lên, Thế giới Kiếm đạo thập nhị trọng trùng trùng điệp
điệp, dưới sựu gia trì pháp cảnh và tiên lực của mấy chục tỷ năm, cả trời đất bí
cảnh đều biến sắc, tựa như thần uy buông xuống.
Cùng lúc đó, một bí bảo hình chủy thủ đen nhánh cũng vẽ ra một đường khói
bụi, bỗng nhiên giết vào trong pháp cảnh của Mộng Ngột Đạo Thánh.
Tình hình của Mộng Ngột Đạo Thánh càng nguy cấp hơn!
Hắn vội vàng lớn tiếng rống to: “Khương Thành, ngươi còn không mau nhân cơ
hội này mà giết một tên đi?”
“Chí Nguyên, U Hoàn, mau chóng đến đây giúp ta!”
Hai người đều là Đạo Thánh của Thiên Cung, vừa rồi đều ôm lấy đùi của hắn.
Hai người này đến bây giờ cũng không nắm rõ được tình huống.
Là Thủ Tọa Đại Mộng Tư, từ trước đến nay không phải là người trứ danh không
hỏi thế sự sao?
Lần này sao lại hăng hái giúp đỡ một nữ tiên như thế?
Nhưng mà dù sao thì Mộng Ngột cũng là nhân vật lĩnh quân của Thiên Cung
Tiên, hai người vội vã đuổi theo, lấy ba địch một vây đánh Vân Đình.
Mà Khương Thành cũng bị gọi tên kia cũng dở khóc dở cười.
Hắn vốn còn đang tính lấy một chọi năm, lần này e là lại phải mở hệ thống hack
rồi.
Dù sao thì nếu dùng Kiếm Đạo hoàn mỹ này, sẽ hôn mê một lúc, hơn nữa còn
có thể phá hủy Thông Thần Đài và toàn bộ Bí Cảnh này nữa.
Đến lúc đó ai thừa nhận Thần Quân?
Bản thân ngã xuống cũng không có chuyện gì, Lăng cũng ngã xuống thì sẽ phải
bồi thường gấp mười lần.
Kết quả không ngờ được rằng Mộng Ngột Đạo Thánh lại phản bội, hơn nữa còn
xông vào tuyến đầu hăng hái như vậy.
Người ta đều đã ngăn chặn Vân Đình Đạo Thánh, tạo ra cơ hội cho chính mình,
hắn đương nhiên không thể nào nhìn được.
Mắt thấy vị Đạo Thánh cuối cùng chạy đến giúp đỡ Vân Đình, hắn lập tức vọt
tới, chặn đường những người này lại.
Dù sao thì người này vừa mới kêu đánh kêu giết với mình.
Hai trận đại chiến cuồn cuộn ngất trời đã tiến vào đến hồi gay cấn.
Khương Thành bên này không có chút áp lực nghiền ép thấp thỏm nhớ mong,
mà bên kia cũng đang phân chia thượng phong hạ phong như thế.
Chỉ có điều, người chiếm ưu thế lại là Vân Đình Đạo Thánh lấy một địch ba!
Tu vi tiên lực của Đạo Thánh lâu năm đã sâu không thể lường được, thậm chí
còn có thể vượt xa trình tự của Đạo Thánh.
Mà Thánh lực của hắn lại càng áp đảo ba vị Đạo Thánh kia.
Điều khiển chuôi bí bảo chủy thủ nhánh này đúng là quấn pháp cảnh của ba
người đến mức vỡ nát.