Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khưong Thành bị đám người này chọc cho phát cười.

Bảo ta né sang một bên?

Không biết mấy tiếng trước vị trí chúa tể này là của ai à?

Thế là hắn quay đầu nhìn sang Thánh Hoàng.

“Dựa vào thân phận của ta, vị trí phụ này để ta chọn chắc vô cùng hợp lí he?”

Lời này vừa nói ra, Thánh Hoàng còn chưa kịp đáp lại thì đám tiên nhân bên

ngoài lại điên cuồng phỉ nhổ.

Trong mắt bọn họ, Khương Thành chỉ là một gian thần khua môi múa mép bên

cạnh chúa tể mà thôi.

“Ngươi là cái thá gì chứ?”

Còn có người chắp tay về phía Thánh Hoàng, rồi nói một cách phấn khởi.

“Mỗi một vị trí phụ đều cần dốc toàn lực, quan trọng biết nhường nào, đương

nhiên chỉ có chúa tể tôn quý mới có tư cách khâm điểm.”

“Không sai, chuyện lớn thế này, ngoại trừ bản thân chúa tể ra thì chẳng ai đáng

cả.”

Và cũng có rất nhiều người nhân cơ hội này làm khó, thảo phạt Thành ca, hòng

loại bỏ đối thủ này ra khỏi cuộc cạnh tranh.

“Tên tiểu nhân lo tiếp cận nịnh nọt trước chúa tể như ngươi còn không mau

tránh xa tôn thượng của bọn ta ra một chút hả?”

“Chúa tể, đừng bao giờ nghe mấy lời hoa mỹ ngon ngọt của hắn mà hồ đồ.”

“Người này thế mà ham hố cầm quyền như vậy, vừa nhìn đã thấy bất lương,

ngày sau nhất định sẽ gây nhiều chuyện không hay, tuyệt đối không được giữ

lại.”

Khương Thành bị mấy tên này lên án đến ngán ngẫm.

Trong lòng cũng không thể không thầm mắng chửi, sao trong mồm mấy tên này

bản thân mình lại giống như mấy tên thái giám phản phái mê hoặc hoàng

thượng, hòng can dự vào triều chính thế nhỉ?

“Không cần thiết như vậy chứ?”

Hắn cảm thán một hơi, hết lòng hết dạ khuyên can: “Bây giờ các ngươi đắc tội

ta như vậy, lát nữa mà hối hận thì ngượng lắm đấy…”

Đối với mấy lời lẽ như vậy, mọi người chỉ xem nó như trò đùa, lần lượt khinh

bỉ.

“Xì, đắc tội ngươi thì sao chứ?”

“Lẽ nào ngươi có thể có ý kiến với bọn ta ở trước mặt chúa tể à?”

“Chúa tể là tôn thượng của bọn ta, có liên quan quái gì với ngươi chứ?”

“Bọn ta tôn kính sùng bái chúa tể, đối với nàng một lòng có nhật nguyệt chứng

giám, không giống như ngươi!”

“Lòng trung thành của bọn ta lão nhân gia nàng đều nhìn thấy cả…”

Lần này đến cả Thánh Hoàng nghe còn thấy phiền.

Nàng vẫn chưa từng trải qua cảnh tượng ồn ào kiểu này, nhưng mà nàng nghe

cũng hiểu chuyện ra sao rồi.

Thế là nàng gật đầu với Khương Thành.

“Vị trí chúa tể vốn dĩ là của ngươi, vị trí phụ để ngươi chọn là chuyện hợp tình

hợp lí.”

Cảnh tượng cả hiện trường đột nhiên yên ắng đến quỷ dị.

Đám người vừa rồi còn tập hoả điên cuồng với Thành ca như bị bóp cổ nghẹn

lại, nhất thời không thể phát tiếng.

Vừa rồi mới nghe thấy gì thế?

Vị trí chúa tể này vốn dĩ nên là của Khương Thành?

Thế này là ý gì?

Tại sao mỗi một từ bọn ta nghe đều hiểu nhưng liên kết lại thì lại nghe không

hiểu chứ?

Còn có chuyện còn quan trọng hơn.

Việc quan trọng như lựa chọn vị trí phụ lại thật sự giao cho Khương Thành ư?

Qua loa đến vậy hả?

Nếu như thật sự để Khương Thành lựa chọn, vậy vừa rồi chúng ta phỉ nhổ hắn

không còn đường lui như thế há chẳng phải…

Nghĩ đến đây, có mấy người trở nên sốt ruột.

Liền khuyên bảo Thánh Hoàng.

“Chúa tể, vị trí phụ đủ để ảnh hưởng đến cục diện của tứ châu trong tương lai,

cũng ảnh hưởng đến sự ổn định của pháp tắc chi nhãn, không thể xem nhẹ

được!”

“Đúng thế, chuyện này tuyệt đối không thể giao cho người khác làm được…”

“Ý ta đã quyết.”

Thánh Hoàng cắt ngang bọn họ một cách lạnh lùng.

Là nhân vật từng làm mưa làm gió lay động Thiên giới, vị trí phụ sẽ ảnh hưởng

đến tương lai biết bao, nàng cũng chẳng cần người khác phải nhắc nhở, sớm đã

nhìn ra cả rồi.

“Cũng bởi vì quan trọng nên mới để Khương Thành chủ trì chuyện này.”

Nói xong, nàng khép mắt lại, bắt đầu nhập định, thể ngộ lực pháp tắc hiện nay.

Bởi vì quan trọng nên mới để Khương Thành chủ trì?

Mọi người thật sự nghe không hiểu logic nhân quả trong đó.

Nhưng chi ít bọn họ có thể nghe ra được tiếp theo đây Khương Thành thật sự sẽ

làm chủ vận mệnh bọn họ.

Thế là, rất nhiều người lập tức đổi một bộ mặt khác.

“Hi hi, ta biết ngay Khương đạo hữu là long phụng trong biển người mà, đi đến

đâu thì không làm chủ không được.”

“Lại còn Khương đạo hữu đồ, ngươi mà cũng đáng nói chuyện ngang hàng với

Khương tiền bối sao?”

“Khương tiền bối đến Lịch Hình châu bọn ta là vinh hạnh cho bọn ta.”

“Khương chưởng môn, vừa rồi bọn họ mới mắng ngươi, duy chỉ có ta là

không.”

“Ta biết tại sao Khương tiền bối lại gánh trọng trách quan trọng như vậy rồi,

một nhân vật ai nhìn cũng thấy được khí chất tuyệt đỉnh vô song như thế đều sẽ

tín nhiệm ngay từ đầu, đó là chuyện đương nhiên.”

“Không sai, Khương chưởng môn chọn người, bọn ta tín phục!”

“Ai cũng mong cả.”

Thành ca thầm nhìn đám tắc kè hoa này, cố ý biến ra một cái ghế nằm nằm

xuống, để bọn họ điên cuồng nịnh nọt.

Chờ mãi đến khi bọn họ nịnh được nửa canh giờ, miệng đều khô cả, thật sự

không thể nghĩ ra được từ mới nữa, lúc này mới thong dong đứng dậy.

“Thế nào, vầy là tịt ngòi rồi ha?”

“Xem ra ý kiến của các ngươi về ta rất lớn nhỉ.”

Mọi người thầm mắng nhiếc, vừa rồi nịnh hót ngươi lâu đến vậy mà sao giờ

thành có ý kiến rồi?

“Không dám không dám, bọn ta tuyệt đối không có xíu xiu ý kiến gì với ngươi

cả.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta không biết yêu mến ủng hộ Khương chưởng môn biết

bao.”

“Vậy sao?”

Thành ca bĩu môi: “Vừa rồi chẳng phải nói ta là tiểu nhân sao?”

Trong lòng mọi người thầm than khổ.

Sớm biết vậy thì vừa rồi đã không xem Khương Thành như đối thủ cạnh tranh

rồi.

Bây giờ đắc tội kinh khủng như vậy, giờ muốn níu kéo lại nào dễ thế?

Chỉ có thể cắn răng chai mặt, nặn ra nụ cười giả trân.

“Hiểu lầm rồi, thật ra là bọn ta đang tự giễu thôi.”

“Phải đó phải đó, tiểu nhân là nói bản thân bọn ta, sao có thể là ngươi được?”

“Trước mặt ngươi bọn ta chả là cái đếch gì cả.”

“Sự mạo phạm lúc trước vẫn mong đại nhân ngươi không chấp tiểu nhân…”

Thành ca trước nay đều chẳng phải là người tốt lành lấy đức báo oán gì.

Trước đó bị tập hoả nói xấu khiến hắn không tính toán không được.

“y, vừa rồi bị các ngươi mắng chửi sỉ nhục khiến ta rất đau lòng.”

Hắn xoa trái tim mình, cảm thán một hơi.

“Khoảng thời gian tiếp theo đây phải lo mà chữa trị vết thương tâm hồn, chuyện

lựa chọn vị trí phụ này để nói sau đi.”

Nói xong, hắn vẫy tay với mọi người.

“Được rồi, các ngươi có thể quay về rồi.”

Quay về?

Để sau này nói?

Vậy sao được chứ?

Chuyện này nếu kéo dài mười ngày nữa tháng thì biến số sẽ càng nhiều, cơ hội

để bản thân ngồi vào vị trí phụ sẽ càng nhỏ nhoi hơn.

Bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt cầu trợ về phía Thánh Hoàng ở cách đó không

xa.

Tiểu tử này mở miệng muốn kéo dài thời gian, ngươi không định quản hử?

Mí mắt Thánh Hoàng chẳng hề mở ra, đúng thật là không thèm quản.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn nhìn ra rồi.

Tiểu tử này có địa vị cao không gì sánh bằng trong lòng chúa tể mới, cao đến vô

lí.

Hoàn toàn như kiểu tiết tấu muốn gì được nấy vậy.

Nghĩ đến đây, bọn họ hận không thể tẩn cho bản thân hai bạt tai.

Sớm biết thế, lúc trước hà tất phải mồm mép kiểu thế?

Vì để cứu vãn, một Thánh Chủ đỉnh phong ở đối diện Thành ca liền móc ra một

chiếc nhẫn trữ vật.

Cười tươi díu vào lòng bàn tay Thành ca.

“Vừa rồi ngươi chịu uất ức, đây là chút lòng thành của ta, hi vọng có thể giúp

cho tâm hồn ngươi được chữa trị khôi phục lại một chút.”

“Ngươi đúng là biết điều ha…”

Sắc mặt Thành ca khẽ tươi, nhận lấy nhẫn trữ vật liếc nhìn một phát.

Thế mà chỉ có mấy trăm ngàn nguyên tiên tinh với mười mấy bình đế đan bát

phẩm.

Chút đồ như vậy mà muốn ngồi lên vị trí phụ ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK