chí còn có tâm trạng trêu chọc.
“Không ngờ vừa mới hợp thể thành công mà lại phải nghênh chiến với Boss
cuối cùng rồi sao?”
“Cái này đúng thật là bớt được việc.”
Nhưng mà Thánh Hoàng cũng không ra tay ngay lập tức.
Nàng bình tĩnh nói ra một câu khiến cho hai người đều cảm thấy bất ngờ.
“Nàng vẫn chưa hợp thể thành công.”
Nếu như là người khác nói lời này, có lẽ Khương Thành và Chỉ Dư sẽ còn tin
tưởng.
Nhưng người nói chuyện này chính là thủ lĩnh của bên đối địch.
Ai biết nàng đang có mưu mô gì chứ.
Ngươi nói không thành công thì là không thành công sao?
Thành ca cười nói: “Với lập trường của ngươi, muốn bọn ta tin ngươi e là rất
khó.”
Thánh Hoàng không giải thích mà nàng trực tiếp dùng hành động để chứng
minh.
Trong nháy mắt tiếp theo, ấn đường của nàng cũng sáng lên một chút tử mang.
Tia sáng tím đó chỉ là một điểm nhỏ, tản ra loại ánh sáng đom đóm mờ nhạt,
thoạt nhìn giống như một nốt ruồi ở ấn đường vậy.
Thành ca vẫn còn chưa nhìn ra được gì thì Chỉ Dư đã kinh ngạc hét lên.
“Bộ phận của Thần!”
Nàng cảm nhận được sự kêu gọi mãnh liệt.
Sự kêu gọi này đến từ sáu bộ phận đã được hợp thể, xuất phát từ sâu trong
xương tủy.
Vô cùng mãnh liệt, vô cùng gấp rút.
Đó chính là một phần thuộc về mình.
“Tại sao ngươi cũng có bộ phận của Thần?”
“Chẳng lẽ thật sự có bảy bộ phận của Thần sao?”
Khương Thành lập tức tỉnh ngộ, xem ra kẻ thu hút mình tới đây lúc trước chính
là Thánh Hoàng!
“Ngươi cũng là kẻ có được bộ phận của Thần?”
Hắn cảm thấy vô cùng hoang đường.
Thiên tộc tập hợp đầy đủ thân thể Thần là để uy lực của Thần xuất hiện trở lại,
để đánh bại Tiên tộc.
Kết quả, bộ phận cuối cùng đúng lúc lại rơi vào người của thủ lĩnh Tiên tộc.
Cái này còn chơi rắn sao?
“Vận mệnh đúng thật là quá tàn nhẫn với Thiên tộc, mang đến hy vọng rồi lại
phá hỏng đường lại.”
Trên mặt Chỉ Dư lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lập tức trở nên kiên định.
“Chuyện tới bây giờ thì không còn đường lui nữa rồi.”
“Cho dù ngươi có là Thánh Hoàng thì ta cũng không sợ đánh một trận!”
Bảo nàng cướp đoạt bộ phận Thần của đám người Mặc Đỉnh Nguyệt Sâm thì
nàng không ra tay được. Nhưng bảo nàng cướp của Thánh Hoàng thì cũng
chẳng có gánh nặng nào trong lòng cả.
Dù sao đó cũng là kẻ thù, cho dù đánh không lại cũng phải đánh.
Nhưng Thánh Hoàng lại không lộ ra bất cứ ý thù địch nào cả, cũng không đáp
lại ý định chiến đấu của Chỉ Dư.
Nàng chỉ khẽ lắc đầu.
“Xem ra các ngươi vẫn chưa rõ.”
Nàng lạnh lùng nhìn Chỉ Dư ở phía dưới.
“Nếu ta thật sự muốn dung hợp thân thể các ngươi thì đã giết chết các ngươi từ
lâu rồi.”
Chỉ Dư muốn phản bác, nhưng lại phát hiện vốn dĩ mình không phản bác lại
được.
Kẻ có được bộ phận của Thần có thể cảm nhận được vị trí của nhau trong phạm
vi nhất định.
Với thực lực của Thánh Hoàng, chỉ cần dựa theo vị trí cảm nhận của từng người
một và tìm qua đó, cho dù có là Nguyệt Sâm hay Dịch Sơn, ai có thể sống sót
trong tay nàng chứ?
Hơn nữa còn một điểm quan trọng nhất, dường như nàng có thể chặt đứt khí tức
bộ phận Thần của mình bất cứ lúc nào.
Cái này đồng nghĩa với việc nàng ở trong bóng tối, sáu người còn lại thì ở ngoài
sáng.
Vốn không chạy thoát khỏi cuộc săn giết của nàng được.
“Vậy tại sao ngươi không làm như vậy?”
Khương Thành không tin có người có thể từ chối hấp dẫn trở thành Thần.
Được rồi, ngoại trừ chính hệ thống của mình.
“Đúng rồi, ngươi có được bộ phận nào? Không phải đã có đầu rồi sao?”
Thánh Hoàng thản nhiên nói: “Thứ mà ta có được chính là Linh ý của Thần.”
“Cái gì?”
“Lại còn có bộ phận Linh ý sao?”
Bây giờ, đương nhiên Khương Thành hiểu được Linh ý quan trọng với Thiên
tộc đến mức nào.
Không khoa trương chút nào khi nói đó mới là điều quan trọng nhất!
Chẳng trách rõ ràng thân thể Thần của Chỉ Dư đã đầy đủ hết rồi, nhưng vẫn chỉ
là cảnh giới Thiên giai thập nhất trọng, thì ra là thiếu hụt tinh hoa quan trọng
nhất.
Càng khó trách hơn, thực lực của Thánh Hoàng lại mạnh như thế!
Có Linh ý của Thần, nàng hoàn toàn có thể được gọi là người thừa kế của Thần
rồi.
“Ta không thể nào dung hợp được những bộ phận khác, không phải là ngươi giở
trò quỷ hay sao?”
“Là ta.”
Thánh Hoàng gật đầu rất dứt khoát.
“Ta không tìm được bộ phận của Thần, nhưng những bộ phận đã được tìm thấy,
ta có thể dùng Linh ý để ngăn cản nó bị dung hợp.”
Thành ca giận đến mức chửi tục: “Con mẹ ngươi, tại sao lại chỉ ngăn cản ta, ta
đắc tội với ngươi à?”
Mà Chỉ Dư cũng không nhịn nổi nữa, nàng tức giận nói: “Ngươi đã có Linh ý
rồi, vậy tại sao còn phải dẫn theo Tiên tộc tới tiêu diệt Thiên tộc bọn ta?”
Thánh Hoàng nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Ta cũng không định tiêu diệt
Thiên tộc, nhưng tất cả nguyên sĩ đều phải diệt sạch.”
Với tư cách là kẻ có được Linh ý của Thần, nàng cũng coi như được thừa kế ý
chí của Thần.
Năm đó Thần bị đám nguyên sĩ đó liên thủ với Thiên Đạo giết chết, vậy nên hắn
muốn tiêu diệt nguyên sĩ cũng không có gì kỳ lạ.
“Ta có Linh ý, ngươi có tất cả thân thể của Thần, chỉ có dung hợp với ta thì mới
có thể tái hiện uy năng của Thần chân chính.”
Thánh Hoàng hàm ý sâu xa nhìn Chỉ Dư.
“Nếu như ngươi muốn dung hợp, ta có thể giúp đỡ ngươi đạt được mục đích.”
Tốt như vậy sao?
Chỉ Dư gần như bị tin vui bất ngờ này làm cho choáng váng.
Thậm chí nàng còn không kịp suy nghĩ nữa mà lập tức gật đầu.
“Tốt quá, cảm ơn ngươi…”
Nhưng không đợi cho nàng kịp hoàn thành dung hợp với Linh ý của Thánh
Hoàng, Khương Thành đã lập tức chặn trước người nàng.
“Có mấy lời ta nhất định phải nói rõ trước.”
Chỉ Dư bây giờ coi hắn là người tâm phúc, cho dù khát vọng trong lòng rất gấp
rút nhưng vẫn rất nghe lời ngừng lại.
“Tại sao, Khương Thành? Chẳng lẽ tâm địa của nàng khó lường sao?”
Khương Thành thở dài, có chút bất đắc dĩ xoa đầu nàng.
“Ngươi có nghĩ tới chưa, sau khi dung hợp với Linh ý của Thần xong, ý thức
của ngươi có còn hay không?”
“Đến lúc đó, trên đời vốn cũng không còn người là Chỉ Dư này nữa nhỉ?”
“Linh ý mới là căn bản, sau này người điều khiển thân thể Thần của ngươi
chính là nàng, ngươi cũng chỉ là làm điều có lợi cho nàng mà không có ích gì
cho bản thân mà thôi.”
“Hả!”
Với lời nhắc nhở như vậy của hắn, lúc này Chỉ Dư mới như tỉnh giấc trong cơn
mơ, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.
“Những gì Khương Thành nói là sự thật sao?”
Thánh Hoàng rất thành thật gật đầu.
“Là thật, một khi dung hợp cùng với ta, lập tức sẽ là vị Thần giáng.”
“Ý thức của ngươi cần phải dung hợp vào và trở thành một phần trong đó.”
“Ngươi!”
Dù là người có tính tình tốt như Chỉ Dư mà cũng suýt chút nữa muốn mắng
chửi người rồi.
“Thì ra ngươi hào phóng giao Linh ý ra như vậy là còn muốn chiếm lấy thân thể
của Thần à?”
Vừa mới nghe nàng nói Thần như vậy, còn tưởng nàng không có ý nghĩ gì với
thân thể của Thần chứ.
Thánh Hoàng thản nhiên gật đầu: “Ngươi nói không sai.”
“Đây cũng là ta nguyên nhân ta ngăn cản ngươi dung hợp. Ngươi rất thần kỳ,
dường như không cần lệ thuộc vào sức mạnh của Thần, vậy nên chắc chắn sẽ
không đồng ý hợp thể.”
Trong lòng Thành ca tự nhủ ngươi đúng thật là có con mắt tinh tường, nhìn ra
chỗ đặc biệt của ca, hắn cũng căm tức một cách khó hiểu rồi.
“Ngươi đã muốn dung hợp như vậy thì tại sao vừa rồi không trực tiếp cướp
lấy?”
“Bởi vì ý chí của Thần không cho phép tự mình hại mình.”
Thánh Hoàng lạnh nhạt nói: “Ta bị luồng ý chí này trói buộc, không thể nào làm
tổn thương kẻ có được thân thể của Thần.”
Đây mới là nguyên nhân nàng không xuất hiện mà ngồi nhìn sáu con của Thần
tự chém giết lẫn nhau.
Nàng không thể nào tự ra tay được.
Chỉ có thể chờ bọn hắn giết hết rồi, tất cả sáu bộ phận của Thần đều dung hợp
thành một thân thể rồi mới xuất hiện, sau đó cám dỗ Chỉ Dư hợp thể cùng với
nàng.
Chỉ tiếc, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bị Khương Thành ngăn chặn.
“Mẹ kiếp, thì ra là ngươi không giết được nàng, nói sớm đi chứ!”
Thành ca thở phào nhẹ nhõm.
“Làm hại ta vừa rồi còn lo lắng từng chút như vậy.”