đương nhiên Khương Thành cũng sẽ không nể mặt rồi.
Hắn hung hăng vứt cái nhẫn trữ vật đó về lại mặt tên này.
“Vị trí phụ quan trọng biết nhường nào, ngươi lại hòng dám lấy mấy đồ dung
tục này mua chuộc ta?”
“Đây là sỉ nhục nhân cách của ta.”
Thánh Chủ đỉnh phong kia nhất thời như bị rút hết máu, sắc mặt trắng bệch.
“Không, không được mà, ta sai rồi…”
Còn chưa chờ đến khi hắn ào đến cầu cứu thì những tiên nhân khác đã dẹp hắn
sang một bên rồi.
“Khương chưởng môn cương chính biết bao, ngươi thế mà lại dám giở thủ đoạn
này trước mặt hắn, đúng là tội đáng muôn chết.”
“Khương tiền bối có thể tha cho ngươi nhưng ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Sau khi loại bỏ một người cạnh tranh đi, những tiên nhân khác lại tập trung lại.
“Khương chưởng môn, vẫn mong ngươi bớt giận, lúc trước thật sự do bọn ta
không đúng…”
Thành ca mất kiên nhẫn cắt ngang bọn.
“Bây giờ nói mấy lời này không cảm thấy muộn rồi à?”
“Lúc trước ta đã bảo các ngươi sẽ hối hận, kết quả các ngươi lại nói không sao
cả.”
“Một đám ngu xuẩn! Trong đầu chứa quái gì vậy hả?”
Dù trước mặt hắn có không ít Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn, có không ít
chưởng môn và tộc trưởng, nhưng không một ai dám tức giận cả.
Rõ ràng là bị mắng như cháu, lại chỉ có thể cười bồi.
Thậm chí còn tiếp tục bợ đỡ.
“Vâng vâng vâng, ngươi dạy bảo rất phải.”
“Đúng là nghe một câu mà sáng tỏ cả ra.”
“Bọn ta thật sự quá ngu xuẩn, hi vọng ngươi có thể chỉ điểm cho bọn ta khỏi mê
muội…”
Tuy bây giờ mấy người này cảm thấy bản thân ti tiện vô kể, nhưng Khương
Thành vốn chẳng xem là gì cảm, lại càng không bao giờ mềm lòng.
Vì để ổn định suối nguồn một chút, vị trí phụ cần phải chọn, nhưng đâu nhất
thiết giờ phải chọn đủ cả.
Càng không thể xem nhẹ tiêu chuẩn được.
Thế là hắn hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: “Vị trí phụ quan trọng như
vậy đương nhiên không thể dựa vào hai ba câu nói mà quyết định được.”
Khi lời này vừa nói ra, mọi người lại bắt cùng mức sóng.
Trong lòng lại thầm suy đoán, lẽ nào hắn còn dự định làm ra một trận khảo hạch
hay là cuộc thi tuyển chọn gì đó chăng?
Từ đủ các loại tiêu chuẩn như thực lực, cahr giới, thiên phú cho đến phẩm hạnh
đức tính, kinh nghiệm từng trải, thế lực đằng sau đồ các thứ để chọn lọc toàn
diện một lần?
Đợi đến khi bọn họ suy diễn được kha khá rồi, ca này mới tiếp tục nói: “Thế
này vậy, người muốn tranh được vị trí phụ thì bây giờ có thể viết thành ý của
mình ra đưa cho ta.”
“Dưới Thánh Chủ đỉnh phong thì không cần phải chen vô góp vui làm gì.”
Một câu nói nhẹ nhàng của hắn đã khiến vô số tiên nhân khóc than.
Bởi vì bọn họ chưa đến Thánh chủ đỉnh phong.
Vốn còn mong nhân lúc hỗn loạn này kiếm chác chút chút, nào có ngờ Khương
Thành ngay từ đầu đã tước đoạt mất cơ hội của bọn họ chứ.
Còn về những Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn thì lại vui mừng khôn xiết,
lại có chút mơ hồ.
Thành ý sao có thể viết ra được?
Mấy Thánh Tôn đứng trước thành khẩn thỉnh giáo: “Dám hỏi Khương chưởng
môn, thành ý này rốt cuộc là vì sao?”
“Phải đó, bọn ta đã từng nhìn thấy rất nhiều kiểu khảo hạch với cạnh tranh rồi,
việc cạnh tranh về thiên phú này, ngộ tính này, cảnh giới này, rồi sức chiến đấu
từng thấy không ít, nhưng chưa từng nghe qua tiêu chuẩn tuyển chọn nào là
dùng thành ý cả.”
Khương Thành nhìn bọn họ một cách như kiểu hận rèn sắt không thành thép, hờ
hững nói: “Trước đây chưa từng nghe, bây giờ chẳng phải đã nghe rồi sao?”
“Lần tuyển chọn này, thứ khảo nghiệm chính là quyết tâm muốn lên được vị trí
phụ của các ngươi.”
“Thành ý của ai nhiều hơn thì cho thấy quyết tâm của người đó là kiên định
nhất.”
“Nhớ lấy, cơ hội chỉ có một lần, thời hạn là nửa canh giờ.”
Nói xong, hắn tiện tay bố trí một kết giới rồi lại lần nữa nằm trên ghế nằm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người cuối cùng cũng đã phản ứng lại
kịp.
Gì mà thành ý, đây chính là để bọn họ đấu giá để mua đây mà.
Vừa rồi nhìn thấy Khương Thành chính nghĩa cương trực vứt lại chiếc nhẫn trữ
vật kia, bọn họ còn tưởng người này thật sự cương trực quá, không thể nào đả
động nữa chứ.
Bây giờ xem ra, lần vừa rồi chỉ là chê ít mà thôi.
Chuyện này cũng hoang đường quá rồi nhỉ?
Đó đường đường là vị trí phụ đó, không tiến hành bất kì cuộc tỷ thí hay khảo
hạch mà trực tiếp dùng kiểu này để quyết định sao?
Đúng là tấu hài mà.
Bọn họ bất giác lại nhìn sang Thánh Hoàng.
Tiểu tử này tự tung tự tác đến vậy, làm một chuyện ngang ngược thế, ngươi
không định lo không định quản chút hả?
Thánh Hoàng vẫn nhắm nghiền mắt không hề hé ra, ai không biết còn tưởng
nàng đã biến thành tượng rồi cơ.
Thái độ ngầm cho phép như thế khiến lòng mọi người đều nhịn không được mà
điên cuồng chửi bới.
Chúa tể cũng quá chiều tên tiểu tử này rồi nhỉ?
Giữa hai người rốt cuộc có quan hệ gì cơ chứ?
Một chuyện đại sự như thế mà cũng có thể để hắn làm loạn lên sao?
Trên thực thế, Thánh Hoàng đương nhiên không phải là con người hồ đồ đến
vậy.
Sở dĩ để cho Khương Thành “muốn làm gì thì làm”, ngoại trừ do vị trí chúa tể
là do Khương Thành nhường lại, còn có một lí do khác quan trọng hơn hết -
nàng quá mạnh.
Năm ấy ở Khư giới, năm chúa tể của suối nguồn khác sớm đã chọn xong sáu
cao thử cực mạnh làm người bổ trợ cho mình rồi.
Còn Thánh hoàng thì trong cả kỷ nguyên thứ hai chỉ chọn được mỗi một mình
Tinh Diệu Hoàng.
Thời kỳ đâu của kỷ nguyên thứ ba, cũng chỉ thêm được một Kiến Hư Cổ Thánh.
Còn về Tiêu Đế và Lẫm Đế sau đó, đó là chuyện gần đây rồi.
Trong năm tháng dài đằng đẵng như thế, nàng chẳng hể cảm thấy vị trí phụ đó
bức thiết đến đâu.
Đây chính là sự tự tin mà thực lực quá mạnh mang lại.
Nguyên Tiên giới bây giờ, lực pháp tắc tuy mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng
không phải lo lắng vị diện sẽ bị hủy đi như lúc ở Khư giới, không cần phải ngăn
cản pháp tắc cuồn cuộn nữa.
Đối với nàng mà nói, độ khó vốn không hề tăng lên bao nhiêu.
Có mấy Thánh Chủ đỉnh phong giúp chút sức đã đủ rồi.
Nhìn thấy nàng thật sự không quản, mọi người chỉ có thể bị ép thích ứng với
“quy tắc tuyển chọn” của Khương Thành mà thôi.
Nhưng mà rốt cuộc cho thứ gì mới có giá chứ?
Cho ít thì chắc chắn không thể nào làm lây động tên này rồi.
Còn cho nhiều thì lại sợ bị thiệt.
Mà chuyện quan trọng nhất đí là những người khác sẽ đưa ra cái giá thế nào?
Khi ý thức được chuyện này, tất cả những Thánh Chủ đỉnh phong và Thánh Tôn
ở hiện trường đều dựng nên kết giới ngăn cách, thậm chí là bố trí cả trận pháp.
Để tránh báo giá sau cùng của bản thân bị người khác biết trước.
Còn các đại tông môn và các quần tộc thế gia thì lại càng thảo luận rầm rộ hơn
về việc báo giá này.
“Rốt cuộc nên cho bao nhiêu đây?”
“Khương Thành muốn những thứ gì?”
“Ai mà biết được, chỉ có thể dựa vào suy đoán mà thôi.”
“Để cho ổn thì cứ mang hết gia sản của lão phu vào cho rồi.”
“Không được.”
“Sao lại không được? Vì vị trí Hư Đế, lão phu có khuynh gia bại sản cũng
đáng.”
“Ý của ta là toàn bộ gia sản của chưởng môn ngươi không đáng với vị trí Hư
Đế, căn bản chả thấm tháp vào đâu cả.”
“Muốn cho ổn thì phải mang hết tài nguyên của Tà Huyết điện chúng ta ra gộp
lại, dâng hết lên.”
“Cái gì? Cả Tà Huyết điện đều dâng lên cả à, điên rồi sao?”
“Nghĩ xem vị trí Hư Đế có nghĩa gì chứ, nghĩ xem không lên được vị trí Hư Đế
thì tương lai Tà Huyết điện sao có thể đứng ở đây được chứ?”
Những lời thảo luận tương tự đều xảy ra ở mỗi một trận pháp, mỗi một kết giới
ngăn cách.
“Đây là thời khắc mấu chốt sinh tử của Dương Linh tộc chúng ta, thành thì một
bước lên mây, bại thì vạn kiếp bất phục.”
“Đối với Xích Tiên tông chúng ta mà nói, đây chính là trận chiến cuối cùng.”
“Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải đánh thắng trận này.”