Bất luận là mấy Trưởng lão của Tuyết Linh tông, hay là mấy đệ tử trông coi ở
trong này, tất cả đều không có phản ứng gì cả, hiển nhiên là vẫn chưa phát hiện
ra.
Mặc dù hắn không hề quen biết Mộc Linh tộc nhân của Cực Thịnh tông.
Nhưng Khương Chưởng môn không cần đoán cũng biết, những người này đến
để làm gì.
Đang sống ở đây tốt thế này, lại còn kết nối được với mạch khoáng tiên tinh,
hắn không hề muốn chuyển nhà đâu.
Mắt nhìn thấy những người này đã tiếp cận đến phạm vi sát thương trong vòng
một trăm trượng, vốn dĩ hắn định dùng Tiên hồn quét sạch, trừ khử hết đám
người này
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn lại thay đổi quyết định.
Hàn Linh này đã coi thường hắn rồi, năng lực làm màu này nhất định phải lấy
lại.
“Ngươi có tin hay không, chẳng mấy nữa, ngươi sẽ phải chủ động gọi ta là soái
ca số một Tiên giới.
Đối với chuyện này, Hàn Linh khịt mũi khinh bỉ.
“Lại còn soái ca trẻ trung đẹp trai nữa, lão Sơn Thần à, ngươi đã già cóc rồi, ít
mơ mộng đi thôi.”
Mặc dù lòng dạ nàng rất tốt, nhưng ăn nói cũng rất thẳng thắn, bộc trực, thậm
chí có chút độc mồm độc miệng.
Hoàn toàn không ý thức được, “lão Sơn Thần” đang đối diện với nàng này là
một tên vua làm màu thích nghe người khác nịnh nọt, tâng bốc.
“Hi hi, đây là ngươi nói đấy nhé.”
Nhìn đám cao thủ của Mộc Linh tộc đang từng chút, từng chút thâm nhập vào
bên trong này, nhưng Thành Ca cố ý không nhắc nhở nàng.
Lần này, bên phía Cực Thịnh tông, Chưởng môn Phác Phong và bảy vị Tiên
Vương cấp Trưởng lão, cùng với hơn ba mươi bị Tiên Tôn, Trưởng lão cửu
phẩm cùng nhau lên đường.
Có thể gọi là đội hình hàng đầu, nhất định phải giành chiến thắng.
Dù sao đây cũng là ngọn núi phía sau Tuyết Linh tông, đối phương ở trong đại
bản doanh, bọn họ không định phách lối mà hành động.
Chỉ có ý định lặng lẽ, yên ắng “khoắng ngọn núi này đi” thôi.
Trước mắt, bước lén thâm nhập vào này vẫn hết sức thuận lợi.
Một lát sau, đám người này đã thâm nhập vào trong phạm vi mười trượng.
Lúc này mới thình lình nhô lên!
Từ dưới Tuyết địa, đột nhiên có hơn bốn mươi cao thủ của Mộc Linh tộc nhô
lên một cách vô cùng kỳ bí.
Mười mấy đệ tử Tuyết Linh tông làm nhiệm vụ trông coi ở đây vẫn chưa kịp
phản ứng lại, thì đã bị khống chế toàn bộ rồi.
“Cực Thịnh tông!”
Vừa nhìn thấy những người này, đám người Hàn Linh đã nhận ra rồi.
Nhất thời vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
“Hỏng rồi, còn có cả Phác Phong nữa!”
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đám người Phác Phong quen cửa quen lẻo phong ấn hết Tiên lực và Tiên hồn
của bọn họ lại.
Sau đó phá hỏng hết Tiên khí truyền tin của tất cả mọi người.
Tạm thời phong tỏa hết các coi đường truyền tin thông báo cho các nhân vật
quan trọng trong tông môn bọn họ.
Lúc này mới cười lạnh lẽo: “Ngươi hỏi bọn ta muốn làm gì sao?”
“Đương nhiên là lấy đi núi Cửu Thải Thiên Tinh không thuộc về Tuyết Linh
tông các ngươi rồi.”
Hắn vừa dứt lời, các đệ tử đang bị khống chế của Tuyết Linh tông ai nấy đều
phẫn nộ vô cùng.
Một tên đệ tử hét lớn: “Núi Cửu Thải Thiên Tinh này là Tuyết Linh tông bọn ta
phát hiện trước, dựa theo quy tắc của Tu luyện giới, bảo vật vô chủ sẽ thuộc về
người đầu tiên phát hiện ra bảo vật đó!”
Đùng!
Một vị Trưởng lão của Cực Thịnh tông mất kiên nhẫn, tung một đòn về phía
hắn.
Tên đệ tử đó bị đánh đến tuyết bay đầy trời, sắc mặt cũng nhợt nhạt, yếu ớt hẳn
đi.
“Ai thèm chơi loại quy tắc này với ngươi?”
“Bảo vật đều thuộc về kẻ mạnh, các ngươi không giữ được, đó là do các ngươi
vô dụng!”
Các Trưởng lão còn lại của Cực Thịnh tông cũng lũ lượt cười lớn.
“Được rồi được rồi!”
Phác Phong vừa chăm chú nhìn kỹ núi quý trước mặt, vừa phất phất tay: “Đừng
giết người nữa.”
Không phải hắn nhân từ.
Mà là, nếu đánh chết những đệ tử này, mệnh bài ở bên Tuyết Linh tông sẽ bị nứt
vỡ, bọn họ sẽ ngay lập tức phát hiện ra có chuyện bất thường.
“Vậy đám người này phải giải quyết thế nào?”
Phác Phong sờ cằm một hồi, suy nghĩ một lát rồi cười lạnh: “Đơn giản thôi, bắt
hết bọn chúng về Cực Thịnh tông, sau này còn có thể ép Tuyết Linh tông đổ tí
máu mà chuộc người.”
Cho dù là Hàn Linh hay là những môn đồ khác, có thể được phái đi trông coi
một ngọn núi quý quan trọng như thế này, hiển nhiên đề thuộc lứa đệ tử thiên tài
ở trong tông.
Phác Phong đương nhiên không hề định tha cho bọn họ một cách dễ dàng như
thế.
“Ha ha, Chưởng môn anh minh!”
“Làm như thế thì cả Tuyết Linh tông đều bị chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn
tay rồi!”
Các đệ tử của Tuyết Linh tông sau khi tuyệt vọng, nháo nhào chửi như tát nước.
“Các ngươi thật đê tiện, bỉ ổi!”
“Vô liêm sỉ!”
“Các ngươi sẽ bị quả báo!”
Đến cả Hàn Linh cũng gia nhập vào trong đám người này.
Hết cách, đây là việc duy nhất nàng có thể làm vào lúc này.
Chỉ đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì cả.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tông môn kẻ địch tiến vào núi Cửu Thải Thiên Tinh.
Kết cục gần như đã không thể thay đổi được nữa, đột nhiên tiếng cười của
Thành Ca lại truyền vào hồn hải của nàng.
“Ha ha, thế nào, có cần ta cứu các ngươi không?”
Câu nói này của hắn, khiến Hàn Linh giật mình, hoảng hốt.
Nàng không hề tin rằng Thành Ca có thể cứu được bọn nàng.
Phải biết rằng, Cực Thịnh tông là cường địch cả trăm triệu năm của Tuyết Linh
tông.
Lần hành động này, có tận tám vị Tiên Vương cấp Cao thủ.
Đội hình như thế, trừ khi tất cả các nhân vật có máu mặt trong Tuyết Linh tông
bọn họ đều ra trận, mượn lợi thế sân nhà của đảo Trường Hàn, nếu không thì
chẳng có cách nào bảo đảm được thắng lợi cả.
Một Sơn thần Cửu Thải Tiên Tinh cỏn con đến “tính mạng mình còn khó giữ”,
sao có thể ngăn chặn được bọn chúng chứ?
Nếu như hắn có thể ngăn chặn được, thì ban đầu đã không bị Tuyết Linh tông
chuyển đến đây, đúng không?
Thành Ca nhìn thấy nàng không có động tĩnh gì, cũng đoán được ra nàng đang
nghĩ điều gì.
“Xem chừng ngươi chẳng có tí lòng tin nào với anh đây cả.”
Trong điệu cười của hắn chứa đựng sự chế giễu sâu sắc: “Có nhìn thấy liễu thụ
tinh gần núi Thiên Tinh nhất kia không?”
Hàn Linh đương nhiên là nhìn thấy.
Không những nhìn thấy, nàng còn quen biết đối phương nữa.
Người đó là một vị thiên tài Trưởng lão của Cực Thịnh tông, là người đứng đầu
trong lần xếp hạng đệ tử chân truyền lần trước, bây giờ sức mạnh đã đạt tới Tiên
Vương nhất trọng rồi.
Cộng thêm hoàn cảnh phi phàm, lực chiến đấu mạnh hơn rất nhiều so với Tiên
Vương nhất trọng thông thường.
“Hắn sẽ chết ngay thôi, ngươi có tin không?”
Có quỷ mới tin ngươi.
Một Tiên Vương thiên tài như vậy, cho dù Chưởng môn của Tuyết Linh tông tự
mình ra tay, cũng chỉ có thể bảo đảm sẽ đánh bại, chứ chẳng có cách nào bảo
đảm là sẽ giết chết được hắn.
Hàn Linh đương nhiên là không tin.
Chỉ đáng tiếc Thần hồn và Tiên lực của nàng bây giờ đang bị phong tỏa, đến bí
mật truyền âm cũng không làm được, cũng chẳng thể nói gì được.
Mà cũng chỉ trong chớp mắt sau đó, vị Tiên Vương nhất trọng đang ở trong
trạng thái vô cùng hoàn hảo, khỏe mạnh ấy đột nhiên ngã xuống.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, chứ đừng nói đến là chiến đấu, thậm chí một tí
dao động của Tiên lực cũng không hề có.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Liễu Hề!”
Đám cao thủ của Cực Thịnh tông vốn dĩ vẫn còn đang đắc chí, thỏa mãn, chuẩn
bị chuyển núi liền vội vàng xông lên tra xét.
Sau đó sắc mặt đại biến.
“Hắn chết rồi!”
“Liễu Hề bị người ta giết rồi!”
“Cái gì?”
Phác Phong vội vàng xông lên, cẩn thận tra xét một hồi, kết quả chẳng có tí thay
đổi nào cả.
Thiên tài số một của Cực Thịnh tông bọn họ, cứ thế mà bị giết một cách vô
cùng kỳ lạ như vậy.
Hơn nữa, hắn lại chẳng nhìn ra được là làm sao mà chết.
Trừ việc Tiên hồn bị tiêu diệt một cách khó hiểu ra, thì trên cơ thể của Liễu Hề
không có bất kỳ một vết thương nào.
Biến cố này, khiến bọn họ vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Lẽ nào, đây là một cái bẫy?
“Hàn Dung! Ra đây đi!”
Bọn họ vẫn cho rằng là do Chưởng môn của Hàn Linh tộc âm thầm bí mật làm
chuyện này.
Nháo nhào, vội vàng lôi Tiên khí ra, cảnh giác kết thành một trận pháp, dùng
Tiên hồn tìm kiếm tung tích của kẻ địch khắp bốn phía.
“Hàn Trác, bọn ta biết các ngươi đang mai phục ở gần đây, mau cút ra đây!”
“Sao, các ngươi có gan làm nhưng không có gan nhận sao?”
“Bọn ta đã nhìn thấy các ngươi rồi, cứ tiếp tục ẩn náu như thế thì có nghĩa lý gì
chứ?”
Bọn họ bận bịu gào thét nửa ngày, xung quanh cũng chẳng hề có động tĩnh gì
cả.
Căn bản không hề có ai náu ở gần đây, cũng chẳng có mai phục.