“Ta đã hai lần tha cho Bạch Huyền tộc các ngươi, một tên cũng không giết.”
Thành ca nhún nhún vai: “Cho nên ta mới biết hắn cùng tà ma dị giới trước đó
là cùng một người.”
Cuối cùng hai người vẫn bị hắn thuyết phục.
Đại điện chủ nghe đến đây, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Lê Hàn Ngọc nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể nhìn thấy trong mắt đối
phương giống như cảm thấy may mắn gặp đại nạn mà không chết.
Tên tà ma dị giới mạnh đến mức làm người ta căm phẫn này, lại không hề có ác
ý với với Bạch Huyền tộc.
Đây chính là tin vui lớn nhất mà các nàng nghe được trong đời này.
“Nếu đó là sự thật, thực sự quá tốt rồi!”
“Đương nhiên là thật, ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo!”
“Đứa nhỏ này, đừng có thề thốt lung tung.”
Tuy rằng trong lòng cảm thấy những lời này của Khương hiền giả có chút khoe
khoang, nhưng dù như thế nào, cũng coi như là đại điện chủ giảm được một mối
lo.
Tà ma dị giới này là cùng một người với kẻ mà Bạch Huyền tộc đụng phải lần
trước, vậy quả thật có thể yên tâm rất nhiều.
Tên tà mà dị giới lần trước hai lần bị tấn công, đều không giết một người nào
của Bạch Huyền tộc.
Lúc các nàng bàn luận, còn cảm thấy đây là loại người từ kì lạ trong tà ma dị
giới.
“Xem ra sau khi trở về, cần siết chặt kỷ luật của tộc, tuyệt đối không được chọc
tức hắn.”
Người ta đã tha mạng Bạch Huyền tộc hai lần rồi.
Lại đi khiêu khích nữa, thật sự là không muốn sống tiếp, tự tìm đường chết.
Nghe nàng nói như vậy, Thành ca cũng nhớ ra một sơ hở.
Lúc trước trưởng đội hộ vệ, cùng với mấy vị phân điện chủ phía sau ở Tụ Phách
Trì đã gặp từng mình.
Nếu như bọn họ lại nhìn thấy mình ở tổng bộ thần điện, vậy trong nháy mắt liền
có thể nhận ra đại hiền giả là tà ma dị giới.
Cái này không ổn rồi, đại nghiệp Phụ Linh của mình chỉ mới hoàn thành được
một phần nhỏ xíu.
Vì vậy, hắn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Phải rồi! Hắn ta còn nói một câu.”
Sắc mặt đại điện chủ căng thẳng, vội vàng hỏi: “Hắn nói cái gì?”
Liên quan đến vị tà ma dị giới này, nàng không dám bất cẩn dù chỉ một chút.
“Hắn nói, lần trước những kẻ từng xảy ra xung đột với hắn, hắn tuy rằng không
giết, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nữa, nhất là ở tổng bộ thần điện.”
“Hả!”
Đại điện chủ hoảng hốt.
“Mau, mau trở về!”
“Sao vậy?”
“Hiện tại Lục Vân Lâm đang ở tổng bộ thần điện, ta phải nhanh chóng trở về hạ
lệnh, điều nàng rời khỏi tổng bộ, tạm thời đừng quay trở về.”
“Còn có những người khác, trong khoảng thời gian này cũng phải cố gắng cắt
đứt với dị giới, để tránh bị tà ma dị giới gặp phải.”
Tuy rằng mệnh lệnh này có chút không công bằng với Lục Vân Lâm cùng với
đám hộ vệ trưởng và phân điện chủ, nhưng đây cũng là vì an nguy của bản thân
bọn họ.
Liên quan đến vận mệnh của cả tộc, thời điểm quyết đoán không thể mềm lòng.
Cũng không cần Thành ca thúc giục, đại điện chủ chính mình lập tức tháo dỡ
linh văn cấm chế, mang theo hắn cùng Lê Hàn Ngọc, vội vàng chạy về.
Chỉ một ngày sau, ba người liền trở về tổng bộ thần điện của Bạch Huyền tộc.
Một đám điện chủ nhìn thấy đại hiền giả không hề tổn thương được “cứu” trở
về, tất cả đều hoan hô vui sướng.
Nhưng Đại điện chủ lại hoàn toàn không kịp chúc mừng.
Mệnh lệnh đầu tiên của nàng chính là nhanh chóng sắp xếp một nhiệm vụ điều
Lục Vân Lâm đi, đồng thời miễn bài khảo hạch thường xuyên sau này cho nàng
cùng đám hộ vệ trưởng.
Sau đó lại ra một nhiệm vụ khác cho các phân điện chủ tiếp xúc với “tà ma dị
giới” ngày đó, toàn bộ tập trung đến một vùng xa xôi giao giới với Kim Huyền
tộc để quản lý mỏ Huyền Thạch.
Sau khi toàn bộ mệnh lệnh được ban hành, lúc này nàng mới thở phào nhẹ
nhõm.
Hy vọng vị tà mà dị giới tiền bối kia có thể hài lòng!
Các điện chủ khác đều tỏ ra khó hiểu.
Thủy Linh điện chủ nghi ngờ hỏi: “Đại điện chủ, vì sao phải điều bọn họ đi,
chẳng lẽ bọn họ cũng là nội ứng?”
“Không, họ không phải.”
Đại điện chủ xua xua tay: “Các ngươi hẳn là đã biết, sở dĩ lần này Hắc Huyền
tộc bị diệt, là bởi vì tà ma dị giới chứ?”
“Đúng vậy!”
Nghe được bốn chữ tà ma dị giới, sắc mặt các điện chủ nặng trĩu, không còn vui
mừng như lúc vừa rồi nghênh đón đại hiền giả.
Chiến Linh điện chủ từ trước đến nay hiếu chiến, vậy cũng lo lắng sợ sệt nói:
“Tà ma dị giới lần này, thực lực thực sự quá mạnh.”
“Sợ là tập hợp lực lượng ba tộc - chúng ta với Kim Huyền Ngân Huyền, cũng
không ngăn cản được hắn.”
Quang Minh điện chủ thực lực chỉ đứng sau hắn gật đầu.
“Đúng vậy, chiến tích này của hắn quả thực làm cho người ta tuyệt vọng, không
dám phản kháng.”
Không ai cười nhạo hắn ta vì những lời thất vọng này.
Các điện chủ khác lúc này cũng có cảm xúc tương tự, thực lực như vậy, bọn họ
lấy cái gì để ngăn cản đây?
Thủy Linh điện chủ khẽ thở dài một tiếng: “Tai hoạ ngập đầu của huyền giới, sợ
là rất nhanh sẽ đến.”
Bầu không khí trong điện vô cùng trầm lặng, tràn ngập sự tuyệt vọng bi tráng
chuẩn bị xảy ra.
Ngay cả Mộc Linh điện chủ cũng cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Nhìn thấy phản ứng này của mọi người, đại điện chủ cười ha ha.
“Các ngươi yên tâm đi, Bạch Huyền tộc chúng ta sẽ không sao đâu.”
“Hả?”
Đám điện chủ nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
“Tại sao vậy?”
“Tà ma dị giới này là cùng một người với vị lần trước mà chúng ta gặp phải,
hắn không hề có ác ý với Bạch Huyền tộc chúng ta.”
Đại điện chủ nói lại từ đầu đến cuối lời “nói dối” của Thành ca.
Đợi nàng nói xong, biểu cảm của mọi người trong điện vô cùng đặc sắc.
“Vậy mà lại là cùng một người ư?”
“Cái này, cái này cũng quá thần kỳ phải không?”
“Trời ơi, thực lực của hắn so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn gấp
mười lần đó!”
“Hắc Huyền tộc chọc ai không chọc, lại chủ động đi trêu chọc hắn?”
“Xem ra, đại hiền giả chẳng khác nào được hắn cứu!”
“Đúng vậy, thật sự là phúc lớn mệnh lớn được trời phù hộ, ha ha…”
Sau khi biết được tà ma dị giới “dễ nói chuyện” như vậy, mọi người thở phào
nhẹ nhõm.
Những đám mây đen trên bầu trời cuối cùng đã biến mất.
“Xem ra sau này không thể tìm hắn nữa.”
“Đúng đúng, tuyệt đối không tìm hắn nữa, để tránh làm hắn tức giận.”
Thậm chí Chiến Linh điện chủ nhịn không được sự vui mừng: “May mà lần
trước không tìm được hắn.”
Nếu mà tìm thấy khác nào tự tìm đường chết.
“Người ta hiếm khi khoan dung với Bạch Huyền tộc chúng ta như vậy, chúng ta
cũng không thể làm chuyện dại dột ngu ngốc được.”
Bọn họ rốt cuộc hiểu được ý đồ trong hai mệnh lệnh của đại điện chủ.
“Cũng đúng, hai nhóm người Lục Vân Lâm kia đều chọc giận hắn, lúc ấy có lẽ
bởi vì thực lực của các nàng quá yếu, tiền bối kia không buồn so đo.”
Quang Minh điện chủ tự thông minh suy đoán: “Nhưng cao thủ tuyệt đỉnh như
hắn, nhất định là không thể khinh thường, cho nên không muốn nhìn thấy các
nàng nữa cũng là đương nhiên.”
Hỏa Linh điện chủ gật đầu, sâu sắc cho rằng: “Đúng vậy, chúng ta nhất định
phải phối hợp giữ thể diện cho hắn.”
Quả thật, Huyền tộc trời sinh đối địch với tà ma dị giới.
Nhưng bọn họ có thể ngồi vào vị trí điện chủ, bản thân liên quan đến an nguy
của tộc, không thể hành xử theo kiểu hô đánh hô giết được.
Khi thực lực của tà ma quá mạnh, chủ động hợp tác mới là hành động sáng suốt.
Lúc này, ấn đường của đại điện chủ bỗng nhiên khẽ động.
“Mộc Linh điện chủ, việc này không nên cẩu thả, không bằng ngươi tự mình đi
biên giới xem bọn họ như thế nào?”
Mộc Linh điện chủ cũng không phải kẻ ngu, làm sao không nhìn ra được Bạch
La Chân đang mượn nhiệm vụ đẩy mình đi, thuận tiện điều cái “nguy hiểm tiềm
ẩn” này ra khỏi bên cạnh người Khương Thành.
Lần trước sau sự kiện bán đứng Lôi Cao, mọi người cũng đã có ý đề phòng với
hắn.