Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy là chết rồi hả?”

Đoan Phong Thánh Chủ kinh ngạc.

“Đột ngột thế?”

Cái chết đột ngột của Thành ca khiến cho hắn và những trưởng lão khác của

Kim Hàn tông đều trở tay không kịp.

Mới bắt đầu bọn họ cảm thấy Thành ca chắc chắn có con át chủ bài.

Và sau khi cuộc chiến mở màn thì cũng đã chứng minh được điều này.

Khương Thành cấp tốc đánh phế Tàng Ách Thánh Chủ, rồi lại giải quyết được

mười lăm nguyên thuật.

Nhìn thấy những chiến tích oanh liệt vô cùng thần kỳ này, Đoan Phong cũng sắp

xem hắn như là một đối thủ cấp bậc Thánh Tôn rồi.

Kết quả, ngay lúc hắn đang chờ mong nhất thì Khương Thành lại đột nhiên chết

đi một cách khó hiểu.

Chết cứ như đúng rồi vậy.

Một Đạo Thần cao giai bị mười lăm tàng Thánh giới áp chế, vốn đã không thể

nào sống sót được rồi.

Nhưng Đoan Phong vẫn cảm thấy rất không chân thực.

“Thật sự cứ như thế mà chết rồi sao?”

“Vậy lúc trước hắn dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy chứ, đắc tội biết bao nhiều

Thánh Chủ, lại còn dám ngang nhiên thành lập tông môn?”

Đám người Đoan Dịch và Đoan Giác cũng phát cáu.

“Còn trông mong hắn và liên minh Bách Tộc sẽ lưỡng bại câu thương nữa chứ.”

“Kết quả phía bên kia vẫn còn mười lăm Thánh Chủ không hề có thương tích

gì.”

“Đáng hận thật, rốt cuộc khoảng thời gian này chúng ta chạy ngược chạy xuôi

để làm cái gì chứ?”

Ẩn giấu tu vi, hạ thấp thân phận trà trộn vào Phi Tiên môn.

Nhịn nhục vì trọng trách lớn, mặc cho đám Đạo Thần nhỏ nhoi ở trước mặt

chính mình ngông cuồng xấc xược.

Dùng bảo vật mua chuộc để có cơ hội được tiến vào nội môn.

Đến cuối cùng lại đột nhiên phát hiện những thứ này đều là phí công vô ích.

Thật ra bọn họ chẳng cần làm gì cả thì Khương Thành vẫn sẽ chết ở trước mặt

bọn họ thôi.

“Không ổn rồi!”

“Khương chưởng môn chết rồi!”

“Tiêu rồi!”

Trên dưới Phi Tiên môn hoàn toàn loạn như cào cào.

Không chỉ riêng phân đường thứ nhất mà ngay cả môn đồ chính quy thuộc nội

môn và ngoại môn cũng bắt đầu lao nhao chạy trốn.

Bọn họ rất sợ liên minh Bách Tộc sẽ diệt cỏ tận gốc, gà chó đều không tha, họ

không muốn bồi táng chung với Thành ca đâu.

May thay mười lăm vị Thánh Chủ của liên minh Bách Tộc đều đang ngẩn

người, cộng thêm tên cầm đầu Tàng Ách đã bị đánh cho phế, bọn họ tạm thời

không có ai chỉ huy ra lệnh.

Đám môn đồ cũng nhờ vậy mà thuận lợi trốn đi được.

Tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, đám người Trường Dương, Trường Linh,

Diệu Du và Xung Vi giống như mất cha mất mẹ, không biết phải làm thế nào.

Cái chết của Khương Thành đối với bọn họ cũng giống như trời sập vậy.

Còn Ngộ Sơn thì lại bất chấp tất cả xông đến trước mặt của Lăng, trên mặt đều

là sự sốt ruột và van xin.

“Cầu xin ngươi, giúp bọn ta với…”

Lăng không hề trả lời, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn một cái.

Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ vừa nãy mà Khương Thành bị giết, trong

ánh mắt tràn ngập sự nghiêm nghị.

Năm đó trong đại hội Thông Thần, nàng đã từng chứng kiến cảnh tượng

Khương Thành bị giết, nhưng sau đó tên tiểu tử này vẫn sống nhăn răng.

Thành ca đã bị giết thuận lợi nghe được âm thanh thông báo của hệ thống.

“Ting! Ký chủ đã bị giết, đang kiểm tra thực lực của kẻ địch, sắp xếp phương án

hồi sinh.”

“Ting! Ký chủ nhận được Phá giới châu, hiệu quả duy trì trong năm phút.”

“Ting! Ký chủ đã hồi sinh.”

Phá giới châu là đạo cụ gì vậy?

Lẽ nào là dùng để phá tan thánh giới?

Sau khi Thành ca được hồi sinh đã phát hiện trên màn hình hệ thống có thêm

một viên thạch châu màu trắng.

Sau khi hắn nhấn vào, thạch châu lập tức biến mất, trên màn hình hiện lên bắt

đầu đếm ngược năm phút đồng hồ.

Nhưng bản thân hắn lại chẳng cảm nhận được gì.

Hắn không hề nhận được bất cứ thần lực nào trợ giúp, cũng không hề lĩnh hội

kỹ năng đặc thù gì, lại càng không nhận được đại sát khí hủy thiên diệt địa nào

cả.

“Hệ thống này, ngươi làm cho ca có hơi bất lực rồi đó, vậy bây giờ ta được xem

như là đã mở bug rồi hả?”

Mặc dù nói phương án của hệ thống trước giờ đều rất bảo đảm, nhưng Khương

Thành rất lo lắng cách sử dụng của bản thân không được đúng.

Ít ra cũng phải cho một tờ hướng dẫn sử dụng chứ!

Chỉ là, hệ thống không hề có bất cứ phản ứng gì.

Hắn chỉ đành cắn răng căng da đầu, giống như lúc trước vậy mở ra đạo hải, tế ra

một trăm hai mươi tòa căn nguyên thần đài, mở ra tất cả linh ý, lực thiên và lực

trọc.

Lại một lần nữa vung lên trường kiếm, xông về phía kẻ địch.

“Hắn vẫn còn sống!”

Tất cả đều kinh ngạc kêu lên.

Đám người Đoan Phong và Đoan Dịch ở phía dưới suýt nữa kinh ngạc đến rớt

cả cằm.

“Ban nãy đến như vậy rồi mà vẫn không giết được hắn à? Là giả thôi đúng

không?”

Sau khi Khương Thành vừa mới bị giết, bọn họ còn đang suy nghĩ có phải đã

nên bại lộ thân phận rồi hay không, tránh để cho liên minh Bách Tộc tưởng

nhầm thành pháo hôi mà tấn công.

Bây giờ xem ra có thể tiếp tục ngóng trông rồi.

“Hi vọng hắn có thể khiến cho hai bên lưỡng bại câu thương, vậy thì chúng ta sẽ

được làm ngư ông đắc lợi rồi.”

“Hắn không làm được đâu.”

Đoan Phong ngước nhìn lên không trung, giọng nói vô cùng chắc chắn.

“Thủ đoạn thần kỳ của Khương Thành rất nhiều, nhưng hắn lại có một khuyết

điểm rất lớn, đó là cấp bậc của đạo quá thấp.”

“Chỉ cần thánh giới đụng phải nó thì hắn chắc chắn sẽ chết ngay.”

“Điểm yếu này vừa nãy đã bị lộ ra rồi, trận chiến này hắn đừng mong đánh đổ

được đối phương.”

Kết luận của Đoan Phong cũng là kết luận của mười lăm Thánh Chủ kia,

Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, mười lăm cường giả nhanh chóng bao vây

Khương Thành.

“Ngươi lại chưa chết ư?”

“Vậy thì ta sẽ khiến ngươi chết thêm một lần nữa!”

Quả nhiên bọn họ đã lựa chọn trực tiếp dùng thánh giới để trấn áp.

Nguyên thuật bách nhị thập trọng của ngươi dù có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ có

thể tấn công được một đối tượng mà thôi, bọn ta lại có tới mười lăm người.

Ngươi có thể tiêu trừ nguyên thuật, vậy bọn ta sẽ hủy đạo hải của ngươi trước.

Đối diện với mười lăm tầng thánh giới một lần nữa, trong lòng Khương Thành

cũng chẳng có tự tin gì.

Hắn chỉ có thể làm theo tình tự, bung ra nguyên thuật bách nhị thập trọng.

Mộc Linh Thánh Chủ bị hắn công kích đầu tiên, thánh giới đã hứng chịu một cú

nặng nề.

Chỉ là, điều này hoàn toàn không ngăn cản việc các thánh giới khác chèn ép đạo

hải của hắn.

Một búa vừa rồi của hắn thoạt nhìn chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, mười lăm thánh giới lại tiếp tục áp xuống.

Sự sụp đổ và tan vỡ nối liền không dứt trong hư không, tuy nhiên đó không phải

là đạo hải của Khương Thành, mà là thánh giới của mười lăm Thánh Chủ kia.

Sau khi những thánh giới kia tiếp xúc với đạo hải, chúng cứ như gặp phải khắc

tinh vậy.

Tiếp xúc ở đâu thì ở đó sẽ chia năm xẻ bảy.

Thánh giới của ba vị Thánh Chủ dẫn đầu và bao trùm lên toàn bộ đạo hải của

Khương Thành đã hoàn toàn bị vỡ nát.

“Không…”

“Sao lại như thế chứ?”

Mười hai Thánh Chủ ở phía sau kinh ngạc đến biến sắc.

Bọn họ phản ứng vô cùng nhanh, vội vàng thu hồi thánh giới.

Nhưng dù có như vậy, thánh giới của bọnh họ cũng đã bị thủng một lỗ không to

thì nhỏ.

Bản thân Thành ca cũng suýt nữa bị kết quả này hù cho giật nảy.

Nhưng ngay sau đó, hắn hớn hở như mở cờ trong bụng.

Hóa ra hiệu quả của Phá giới châu thật sự là phá thánh giới.

Sau khi kích hoạt, cấp bậc đạo hải của bản thân hắn tuy không thay đổi nhưng

lại có thêm một buff bị động tiêu diệt được ngọn nguồn, ai đụng vào thì người

đó nổ tung, thánh giới cũng không ngoại lệ.

“Cái kế hoạch này của hệ thống đúng là ăn miếng trả miếng đó!”

“Không phải các ngươi dùng đạo để áp chế ta hả?”

“Vậy bây giờ ta sẽ để các ngươi nếm thử mùi vị đạo bị áp chế là như thế nào!”

Thánh giới của ba Thánh Chủ trước đó đã hoàn toàn nổ tung, bây giờ họ đang ở

trong thời kỳ cực kỳ suy yếu vì bị phản phệ.

Cơ hội như thế này thì làm sao Khương Thành có thể bỏ qua cho được.

Hắn lắc mình một cái lướt đến trước mặt ba người kia, lực trọc phá vỡ tầng lá

chắn tiên lực cuối cùng, kiếm đạo thập tam trọng nhanh chóng cắt ngang.

Ba Thánh Chủ kia chết ngay tại chỗ.

Mãi cho đến lúc này, mọi người đang có mặt cuối cùng đã nhìn rõ được chuyện

gì đang xảy ra.

Chỉ là, rõ ràng đã nhìn thấy nhưng lại không thể hiểu được.

“Chuyện gì thế này?”

“Sao Khương chưởng môn lại đột nhiên diệt gọn ba Thánh Chủ kia chỉ trong

tích tắc thôi vậy?”

“Đạo hải lại có thể đụng nát thánh giới, trên đời này còn có chuyện như thế nữa

hả?”

Đám người Đoan Phong và Đoan Dịch đều há hốc mồm chữ o, hoàn toàn không

nói nên lời.

Nhưng cũng đâu chỉ có mỗi bọn họ, đến cả Lăng cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc

đời rồi.

Những chuyện xảy ra trước mắt này, dù là thực lực như nàng cũng không thể

giải thích nổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK