so tài kiểu này.
Bởi vì thử thách của Luyện Văn tháp là cảm ngộ quy tắc, đây là cái mà hai
người bọn họ giỏi nhất.
Hai người bọn họ đều có thập huyền văn bát trọng rồi, cảm ngộ quy tắc vượt xa
Khương Thành, hơn nữa quen việc dễ làm, cuộc tỷ thí này cũng không công
bằng.
Hai người thậm chí cũng đã chuẩn bị xong lời để nói sau đó rồi.
Chỉ cần đám người Bạch La Chân phản đối thì bọn họ sẽ lấy thân phận ‘Đại
hiền giả’ này để ép Khương Thành.
Không phải chứ không phải chứ, huyền văn của ngươi yếu tới vậy sao?
Căn bản của Huyền tộc chúng ta là huyền văn đó, ngươi đến cái này cũng chẳng
thể phục chúng thì có tư cách gì đòi làm Đại hiền giả?
Kết quả hai người đợi ước chừng mười mấy giây, năm vị đại điện chủ lại không
một ai lên tiếng.
Năm người cứ lặng im đứng ở phía sau Khương Thành, trông vẻ hình như
chẳng hề lo lắng hắn sẽ thất bại vậy.
Rõ ràng điều này là bọn họ bớt được một phen nước miếng, nhưng chẳng hiểu
sao hai người lại càng thấy khó chịu hơn.
Có ý gì đây?
Các ngươi đứng ở bên Khương Thành mà ha?
Sao không khuyên hắn một chút đi?
Có lòng tin với hắn tới vậy cơ à?
Quả thực là nực cười!
Hai vị thần tử liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Đương nhiên là có vấn đề!”
“Ngươi nếu như thua bọn ta, vậy thì thân phận Đại hiền giả này ngươi còn mặt
dày làm tiếp hả?”
“Thôi nhường luôn cho bọn ta đi.”
Lời vừa dứt, những điện chủ ở bên ngoài kia cũng xôn xao cả lên.
Không thể nào, nếu Khương hiền giả bị thua, vậy thì vị trí Đại hiền giả cũng
phải mất luôn sao?
Làm vậy có phải quá nghiêm trọng rồi không?
“Càn rỡ!”
Cuối cùng đám người Bạch La Chân và Kim Bột nổi giận thật.
“Các ngươi có tư cách gì đòi Đại hiền giả thoái vị?”
“Đừng gấp mà, hậu bối có lòng cầu tiến như vậy, ta còn thấy vui nữa ấy chứ…”
Thành ca mỉm cười khoát tay áo, ý bảo bọn họ bình tĩnh chớ nóng.
Ôn Trì nói với giọng điệu mỉa mai: “Ngươi có đủ làm tiền bối của bọn ta hay
không thì vẫn phải xem xét lại kìa.”
Khương Thành cũng không coi đây là hành vi xấc láo: “Nếu ta thua thì ta sẽ
nhường vị trí Đại hiền giả lại cho các ngươi, thế nếu các ngươi thua thì tính
sao?”
“Mặc ngươi xử trí là được chứ gì.”
Ôn Trì và Lịch Đường hoàn toàn sẽ không nghĩ tới chuyện bản thân sẽ thua.
“Thôi bỏ đi, ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi.”
Thành ca cười hàm xúc.
“Nếu các ngươi thua, vậy thì sau này gặp mặt gọi ta một tiếng gia là được.”
“Ngươi nói gì?”
Mặc dù có lòng tin chắc chắn sẽ thắng, Ôn Trì và Lịch Đường vẫn cảm nhận
được sự nhục nhã không thôi.
Kể từ khi hai người bọn họ bước lên con đường tu luyện, thì vẫn xuôi gió xuôi
nước, ngạo nghễ với người đời.
Chưa có ai dám làm gì bọn họ.
Nhưng hiển nhiên Khương Thành sẽ không bị hai người bọn họ hù dọa.
“Sao đây, không dám à?”
“Dám, sao lại không dám cơ chứ?”
“Ngươi nghĩ rằng bọn ta là loại người sẽ bị một tên cùi bắp không đáng một
đồng dọa lui à?”
Thấy cuộc tỷ thí này cứ thế là được đặt ra, năm vị đại điện chủ thấy có hơi phức
tạp.
Mà những điện chủ và phân điện chủ ở ngoài thì càng bán tán xôn xao hơn.
“Lần này chơi lớn rồi.”
“Đúng vậy, xem ra Đại hiền giả phải đổi người.”
“Haizzz, vị Khương hiền giả này năm đó đã làm nhiều đại sự như vậy, nếu như
khiêm tốn, thận trọng, khiêm nhường một chút thì mọi người vẫn sẽ rất tôn
trọng hắn.”
“Cũng chịu thôi, tại hắn không nhìn rõ tình thế chứ bộ.”
“Thật ra thì cho dù không có lần xuất chinh này thì giữa hắn và hai vị thần tử
kiểu gì cũng sẽ có một cuộc xung đột.”
“Hả? Sao lại nói thế?”
“Tranh chấp mới cũ mà thôi, hai vị này chắc là sẽ không chấp nhận được trên
mình còn có một Đại hiền giả…”
Bọn họ đều không thảo luận về khả năng hai vị thần tử này sẽ phải gọi Đại hiền
giả là gia, bởi vì không ai nghĩ hai người này sẽ thua.
Đoàn người tấp nập bay về vùng lân cận tòa tháp trắng ẩn trong mây nằm sau
thần điện kia.
Thoáng cái đã có hơn chục nghìn người tập hợp.
Những người này gần như bao gồm tất cả điện chủ và chấp sự, thần sử của tổng
bộ, cùng với những phân điện chủ phía ngoài, thậm chí đến đám tân nhân như
Hạ Tuân cũng chạy tới hóng hớt.
Coi như là được vạn chúng chú ý.
Đứng ở dưới chân tháp trắng, tất cả mọi người đều trông nhỏ bé vô cùng.
Thành ca đã sớm chú ý tới tòa tháp này, vốn còn tưởng là một kiến trúc dùng để
trang trí cho mặt tiền thôi, đi tới gần thì mới phát hiện tòa tháp này có có huyền
cơ thật.
Tòa tháp này không phải làm từ đá, cũng chẳng phải đất, không phải vàng, cũng
chẳng phải gỗ.
Dùng thần niệm cảm giác thì cứ như lớp sưng mù hư ảo vậy.
Nhưng cảm giác tiếp thì lại thấy giống thực chất.
Lúc này hắn mới nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, tòa Luyện Văn tháp có thử thách gì?”
Ầm, tất cả mọi người suýt nữa ngã ra đất ngay tại chỗ luôn.
Đến vốn mặt nghiêm túc lạnh lùng Ôn Trì và Lịch Đường cũng đổi sắc mặt
ngay lập tức.
Đùa nhau à?
Đã tới giờ phút quan trọng này rồi mà đến đề mục so tài mà ngươi cũng còn
không biết á?
Thế sao trước đó ngươi đồng ý giòn giã thế?
Đầu óc của tên này có vấn đề rồi hả?
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột cũng thấy hơi sốc, thậm chí lần đầu tiên
họ bắt đầu thấy lo cho Khương hiền giả.
“Khụ, Luyện Văn tháp này, chính là thánh địa thí luyện giúp nâng cao huyền
văn của tộc ta.”
“Tiến vào bên trong tháp, sẽ gặp được thử thách trùng trùng điệp điệp của căn
nguyên Huyền giới.”
Căn nguyên Huyền giới mà bọn họ nói hiển nhiên không phải ba ngàn căn
nguyên quy tắc, mà là căn nguyên thế giới.
“Bản thân quy tắc cũng có nguy hiểm nhất định, thế nên được gọi là kiếp.”
“Nhưng mỗi khi thông qua một kiếp, thì huyền văn sẽ nhận được một sự thăng
hoa hoàn toàn mới, là một cơ hội nâng cao huyền văn khó có được.”
“Mỗi người trong vòng mười tỷ năm chỉ được vào một lần, thế nên cơ hội quý
giá vô cùng.”
“Hơn nữa chỉ có huyền văn hơn thập ngũ trọng thì mới có tư cách tham gia thử
thách.”
Nghe bọn họ phổ cập khoa học một tràng như vậy, Khương Thành cũng được
mở rộng tầm mắt.
“Không hổ là thế giới chủ tu huyền văn, còn có chuyện tốt như thế nữa.”
“Chuyện tốt?”
Ôn Trì lạnh lùng cười một tiếng: “Sau khi đi vào thì ngươi sẽ biết là chuyện tốt
hay địa ngục ngay thôi.”
Dù sao so tài đã được đặt ra, bay giờ hắn cũng chẳng sợ Khương Thành đổi ý.
Ba người đang định cùng nhau vào tháp thì lại có một một bóng dáng thướt tha
bay ra từ trong đám người.
“Chờ một chút!”
Thu Vũ Tuyền đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
“Ta cũng muốn tham gia này thử thách của Luyện Văn tháp này.”
Thành ca nhướng mày: “Ngươi chạy tới hóng hớt gì?”
Nữ nhân này lại muốn đoạt danh tiếng của mình sao, đúng là đáng ghét mà.
Tay ngọc thon dài của Thu Vũ Tuyền vung lên, trong mắt đầu sự cố chấp:
“Không được à, ta thích đấy.”
“Đây là cuộc tỷ thí quan trọng của đám người lớn bọn ta.”
Thành ca chỉnh lại giọng điệu chút, sờ đầu nàng nói với vẻ thấm thía.
“Ngoan, các ngươi sẽ là lượt tiếp theo.”
“Vậy thì so luôn với nhau là được.”
Thu Vũ Tuyền muốn tham gia thử thách này, nguyên nhân chủ yếu là muốn so
một lần với hắn, xem thử có thể thắng được người này một lần hay không.
Thành ca hết cách với nàng.
Thấy không ngăn được thì chỉ đành thở dài.
“Được rồi, ngươi đã khăng khăng muốn làm phông nền cho ca, vậy thì kệ ngươi
vậy.”
Nhưng Ôn Trì và Lịch Đường ở một bên thì lại không vui.
Thu Vũ Tuyền hai người bọn họ biết, suy cho cùng cấp bậc Thôi Xán Kim
Mang là tuyệt thế thiên tài.
Nếu không phải dạo này Khương hiền giả nổi trội quá thì tên của nàng vốn đã
vang dội cả Tiểu Huyền giới rồi.
Nếu như bình thường đụng phải nàng, có khi hai người bọn họ còn sẽ dìu dắt
hậu bối của bổn tộc này một chút.
Nhưng hiện ở y hậu bối này lại tự tiện tham gia vào cuộc tỷ thí, theo hai vị thần
tử thấy thì là một người quá không có chừng mực và lễ giáo.
Nghĩ tới chuyện Thu Vũ Tuyền còn là ‘biểu muội’ của Khương Thành này thì
hai người càng thêm khó chịu với nàng.
Đây là đồng bọn của Khương Thành chứ gì?
“Trở về!”
“Cuộc tỷ thí này, không phải là thứ mà ngươi có tư cách tham gia!”