Sắc mặt của Thường Dung Vương đầy nghiêm túc, chậm rãi nói: “Cả trận chiến
đều là một mình Khương Thành đánh cả đó.”
Không đợi hắn nói tiếp, trong điện đã lại vang lên một tràng âm thanh chế nhạo.
“Hả? Thường Dung Vương, ngươi vừa nói gì thế?”
“Một mình hắn đánh?”
“Một mình đối mặt với cả đại quân Tiên tộc có bảy Đạo Thần trấn giữ, còn có
thể sống được hả?”
“Có phải ngươi nhớ lầm rồi hay không?”
“Hay là, lần này vừa hay Tiên tộc chỉ điều động có một Đạo Thần, đã thế còn
trùng hợp ngay lúc hắn ra trận?”
“Không phải như vậy đâu.”
Đoan Tịnh Vương lắc đầu.
“Cả bảy Đạo Thần của Tiên tộc đều được xuất ra hết, mấy trăm Đạo Thánh, ba
vạn đại quân đều lên đủ cả.”
“Cuối cùng, ngoài hai Đạo Thần có quen biết với hắn và một phần nhỏ những
Đạo Thánh, Đạo Tôn khác thì những người còn lại đều bị tiêu diệt.”
Hắn ngẩng cao đầu, dùng giọng điệu cao vút đầy kích động như báo tin mừng,
lớn tiếng hét: “Trận chiến này, tổng cộng có năm Đạo Thần, ba trăm bốn mươi
tám Đạo Thánh và tám ngàn bốn trăm năm mươi lăm Đạo Tôn của Tiên tộc đã
ngã xuống! Trong đó có một người còn là Đạo Thần trung giai nữa!”
“Mà tất cả những điều này đều là do một mình Khương Thành làm nên đấy!”
“Ngươi nói cái gì?”
Nguyệt Ảnh Hoàng trầm ổn bình tĩnh trực tiếp bật dậy từ trên ghế ngồi.
Trong mắt của hắn mang đầy sự nghi ngờ khó tin, giống như bản thân vừa nghe
được một câu chuyện cổ tích hoang đường vậy.
Và vẻ mặt của những vương công cao thủ ở trong đại điện đều dại hết cả ra.
Ngay sau đó, tiếng cười to vang khắp cả đại điện.
“Ha ha ha ha!”
“Cười chết ta mất, Đoan Tịnh Vương, Thường Dung Vương, hai người các
ngươi cần gì phải bịa ra câu chuyện cười này để chọc bọn ta cơ chứ?”
“Ta thừa nhận, ta bị chọc cười rồi.”
“Ha ha, ngươi nhìn hai người bọn họ vẫn còn làm cái dáng nghiêm túc kìa, diễn
giống quá đi mất.”
“Chỉ là nội dung không quá thực tế thôi, khoa trương quá rồi.”
“Nếu như ngươi nói Khương Thành gặp phải một đám kẻ địch tinh nhuệ, giết
chết một Đạo Thần, mười Đạo Thánh, một trăm Đạo Tôn, có khi ta còn sẽ bị hù
dọa một chút.”
“Nhưng một thân một mình tiêu diệt hơn hai mươi ngàn cao thủ tinh nhuệ của
Tiên tộc hả? Sao các ngươi có thể chém gió mà mặt không đỏ, thở không gấp
luôn vậy chứ?”
Vẻ mặt của Đoan Tịnh Vươngvà Thường Dung Vương đầy ngán ngẫm.
Bọn họ biết, không ai có thể tin tưởng chuyện như vậy.
“Bọn ta không phải đang nói đùa đâu.”
“Tất cả đều là sự thật, tận mắt nhìn thấy đấy. Ngay trước mặt bệ hạ bọn ta làm
sao mà dám khi quân được chứ!”
“Nếu như không tin, các ngươi có thể đến tiền tuyến điều tra, cũng có thể đến
bên chỗ Tiên tộc thăm dò.”
Cả đám người đang cười lớn trêu chọc ở trong đại điện đột nhiên đều bị nghẹn
lại.
Hai người này ngay cả “tội khi quân” cũng nói ra thì đúng thật là không phải
đang nói giỡn rồi.
Huống chi, chuyện lớn như vậy, muốn tra ra chân tướng cũng rất dễ dàng.
Nguyệt Ảnh Hoàng hít sâu một hơi, run giọng hỏi: “Đây là thật ư?”
Hai vị thân vương nặng nề gật đầu.
“Vô cùng xác thực!”
Không đợi Nguyệt Ảnh Hoàng nói chút gì, vài tên thân vương phản đối hợp tác
ở bên cạnh đã nhảy ra.
“Điều này sao có thể là thật được chứ?”
“Hai người các ngươi chính là đang khi quân!”
“Chiến tích hoang đường khoa trương đến vậy, phàm là những người không
ngu, bản thân vẫn còn một chút xíu năng lực phán đoán thì sao có thể tin được
chứ?”
Cứ nói bóng nói gió mãi, ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của bọn ta đó hả?
“Câm mồm!”
Nguyệt Ảnh Hoàng không hề giống với bọn họ, dường như vị Hoàng giả của
Thiên tộc này ôm rất nhiều mong chờ đối với Khương Thành.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Đoan Tịnh Vương: “Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, nói tỉ mỉ cho ta nghe!”
“Lúc ấy khi bọn ta chạy tới chiến khu thứ mười hai…”
Đặc biệt là ban đầu khi Khương Thành tự mình đánh qua đó, bản thân hắn vẫn
đang còn ở hậu phương, vậy nên Đoan Tịnh Vương hoàn toàn không biết được
quá trình khai chiến lúc đầu.
Nhưng với góc nhìn của hắn, nội dung nói ra cũng đủ để gây chấn động rồi.
Kể mãi đến lúc sau khi Khương Thành thu dọn xong chiến trường, gấp rút đòi
thù lao thì hắn mới ngừng lại.
Cuối cùng còn bổ sung thêm hai câu.
“Toàn bộ một trăm sáu mươi ngàn đại quân của Thiên tộc đều tận mắt chứng
kiến, dù ta có muốn nói xạo cũng chẳng được.”
“Kính xin bệ hạ minh giám!”
Xùy!
Cả đám thân vương và những cao thủ cung đình vốn còn xem đây là chuyện
cười đều phải trợn mắt há hốc mồm.
“Thật, thật sự đã xảy ra chuyện như vậy sao?”
“Một mình tiêu diệt sạch một nhánh đại quân của Tiên tộc mà chỉ bị thương nhẹ
một xíu thôi á?”
“Thật là khó tin mà?”
“Vậy hắn phải mạnh bao nhiêu đây? Chẳng lẽ đã vô địch Thiên giới rồi sao?”
Nguyệt Ảnh Hoàng cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhưng Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương cũng đều đã nói đến như
vậy rồi, thế thì tính chân thật cũng không cần nghi ngờ nữa.
Điều duy nhất cần chất vấn đó là sức chiến đấu của Khương Thành.
“Chiến tích như thế, cho dù là bổn hoàng cũng rất khó làm được, sao hắn lại có
thể lợi hại đến vậy chứ?”
Câu nói này cũng nhận được sự đồng tình của cả đám người.
“Đúng vậy, chẳng phải nói hắn chỉ mới tới Thiên tộc của chúng ta vào tám mươi
ngàn năm trước và cũng chỉ vừa mới lĩnh ngộ được Linh Ý thôi hay sao?”
“Lẽ nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn đã trực tiếp vượt hẳn
ngoài Thiên giai thập nhị trọng rồi sao?”
“Hay là, cảnh giới lúc trước của hắn còn cao hơn cả Đạo Thần cao giai?”
Đoan Tịnh Vương xua tay, vẻ mặt chán chường.
“Ta cũng rất muốn biết.”
Ngược lại Thường Dung Vương ở một bên lại nhíu chặt lông mày, lộ ra vẻ mặt
hồi tưởng và suy nghĩ.
“Không đúng, có cái gì đó không đúng.”
Nguyệt Ảnh Hoàng hỏi: “Không đúng ở chỗ nào?”
Thường Dung Vương chậm rãi đáp: “Khi chạy tới chiến trường, ta tận mắt nhìn
thấy quá trình hắn đấu với đám dư nghiệt cuối cùng của Tiên tộc.”
“Khi ấy ta bị những thi thể trên mặt đất và cả sức chiến đấu mạnh mẽ áp đảo
nghiêng về một bên làm cho kinh ngạc, vậy nên không chú ý quá nhiều.”
“Bây giờ nghĩ lại, Khương Thành lúc ấy không hề sử dụng đạo tự thân, hắn căn
bản không phải là Đạo Thần.”
“Nhưng một mặt khác, hắn lại dùng linh ý điều khiển lực thiên địa, phạm vi
nhiều nhất là trăm mấy mươi dặm, vẫn còn ở cấp bậc Thiên giai cửu trọng.”
Chân mày của hắn dần dần giãn ra, giọng điệu cũng trở nên ngày càng chắc
chắn.
“Hắn tuyệt đối không vượt qua Thiên giai thập nhị trọng!”
“Hắn thậm chí cũng không phải là Đạo Thần!”
“Chỉ là không biết tại sao, mỗi một kiếm của hắn, mỗi một lần công kích, đều
mang theo uy lực mạnh đến khó tin.”
Hắn vừa nói như thế, Đoan Tịnh Vương cũng nghĩ tới.
“Đúng đúng đúng, đúng là như vậy.”
“Bằng không, lúc ban đầu chúng ta cũng không thiếu niềm tin với hắn đến vậy.”
“Hắn hẳn là Đạo Thánh của Tiên tộc cộng thêm Thiên giai cửu trọng, chiến tích
kiểu đó, tuyệt đối là có nguyên do khác.”
Rất nhanh trong điện đã dấy lên một trận thảo luận đầy hăng say.
Dẫu sao điều này quả thật vô cùng quan trọng.
Ngay lập tức, các loại suy đoán cũng bay ra.
Có cái nói Khương Thành là người Dị giới, có thể có một vài thủ đoạn đặc biệt
chuyên môn đối phó người của Tiên tộc.
Có cái nói hắn cũng giống như thần thai Thu Vũ Tuyền vậy, đều có một đòn sát
thủ.
Có cái lại nói hắn dùng thần khí đặc biệt, còn có cái bảo là hắn nắm giữ bí thuật
có thể kích phát sức chiến đấu trong thời gian ngắn.
Thậm chí, còn có người nói Khương Thành phải thiêu đốt căn cơ và thọ nguyên,
mới làm ra được hiệu quả kiểu đó.
Hắn chắc chắn sống không được lâu nữa đâu.
Nhưng dù có suy đoán như thế nào đi nữa thì cũng không giấu nổi cái chiến tích
đầy chân thật kia của Khương Thành.
Nguyệt Ảnh Hoàng nhìn thoáng qua các thân vương và cao thủ cung đình ở bốn
phía.
“Bây giờ còn có người nào phản đối việc hợp tác với hắn nữa không?”
Những người lúc trước kịch liệt phản đối giờ đây chỉ còn biết nhao nhao cười
khổ.
“Bệ hạ cần gì biết rõ còn cố hỏi nữa chứ.”
“Hắn có thể tiêu diệt được một nhánh quân đoàn của Tiên tộc trong một lần
chiến đấu, còn chém chết cả năm Đạo Thần, vậy thì chúng ta còn có lý do gì mà
không hợp tác với hắn nữa chứ.”
“Không những phải bắt buộc hợp tác với hắn, mà còn phải ngăn chặn việc hắn
bị các thế lực khác lôi kéo nữa kìa.