thực lực cũng đã vượt qua giới hạn của trước đây.
Còn linh ý của Khương Thành thì vẫn là Thiên giai thập nhất trọng.
Dù cho linh ý tử sắc rất đặc thù, cường độ không dưới Thiên giai thập nhị trọng
bình thường nhưng vẫn cứ kém đối phương một trọng.
Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ toi.
Đối diện với kích này, hắn có rất nhiều cách để hóa giải.
Ví dụ như điều động đạo tâm tự thân đến ngăn chặn, giống như kiểu mấy Thánh
Chủ và Thánh Tông bình thường chống lại xung kích linh ý của hắn vậy.
Hoặc là điều động lực thiên, trực tiếp tấn công linh ý của đối phương.
Còn không được nữa thì có thể điều động thánh lực thứ hai, để linh ý của bản
thân có thêm một cứu binh.
Nhưng hắn căn bản không lựa chọn những cách này, chỉ đơn thuần sử dụng linh
ý để ngăn cản một chút.
Bởi vì nhiều năm nay không gặp giao phong về linh ý, ca này muốn quan sát
xem linh ý thập tam trọng có điểm gì đặc biệt.
Khi linh ý của hai người chính thức giao phong với nhau, hiện trường bên ngoài
vang lên tiếng kinh hô của Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương.
“Dừng tay!”
“Ngươi làm gì đấy?”
Hai người vừa tức vừa sốt ruột, linh ý ngay lập tức xuất ra.
Điều bọn họ lo lắng vốn không phải là Khương Thành bị trong thương.
Suy cho cùng thì người có thể một mình chinh phục U tộc thì thực lực chắc
chắn sẽ hơn Phi Khâm rồi.
Điều hai người lo lắng là Khương Thành sẽ vì thế mà tức giận, sau đó từ chối
lời đề nghị liên thủ với Tinh Diệu Hoàng.
Chỉ là, công kích ý thức nhanh thế nào chứ, khi hai người can dự đến thì đã
không kịp nữa rồi.
Khương Thành lúc này đã cảm nhận được chỗ khác biệt của linh ý thập tam
trọng.
Hắn vốn không “nhìn thấy” được hình thái cụ thể của linh ý đối phương.
Chỉ là đột nhiên biển ý thức của bản thân bị một vùng ánh sáng màu vàng kim
bao trùm lấy.
Giây phút ấy, ý thức của hắn suýt chút bị đông kết ngay tại chỗ.
Đồng thời, đạo tâm của hắn cũng cảm nhận được một sự trấn áp ý chí cực
mạnh.
Nhìn từ bên ngoài, cả người hắn giống như trúng một kịch độc quái lạ màu vàng
vậy.
So với linh ý thập nhị trọng, nào có phải chỉ tăng một trọng thôi đâu, đúng là
biến thành một sự tồn tại khác mà.
Khương Thành thậm chí còn có một ảo giác như bị ý chí Thiên Đạo trấn áp vậy.
Đương nhiên, luận về cường độ thì Thiên giai thập tam trọng đâu thể nào so
được với ý chí Thiên Đạo chứ.
Mà cũng may, linh ý tử sắc của hắn đâu có dễ trầm luân vậy.
Phòng tuyến thu lại, lại lần nữa ổn định lại.
Còn chưa đợi hắn làm gì thêm, kim quang không chỗ nào không thấu kia đột
nhiên tiêu tán, bởi vì có sự ra tay của Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương ở
bên ngoài đã cắt ngang việc tiến công linh ý của Phi Khâm.
Trận giao phong này cũng dừng ở đó.
Khương Thành có phần chưa thỏa lòng mấy, hắn mơ hồ cảm thấy linh ý của bản
thân tăng lên đến thập nhị trọng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng thập tam trọng thì không dám chắc.
Nói trắng ra, linh ý Thiên giai có tổng cộng mười hai trọng.
Thập tam trọng thật ra là tầng lớp trên cả Thiên giai, phải trải qua việc đột phá
mới có cơ hội bước vào.
“Phi Khâm, ngươi điên rồi sao?”
“Đây là khách quý của bệ hạ, ngươi lại dám ra tay với hắn đáng tội gì hả?”
“Lần này may mà Khương Thành lưu tình, nếu không thì dựa vào thực lực có
thể chinh phục được U tộc kia, ngươi sớm đã chết rồi đó!”
Phi Khâm bị hai người la thét kia cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Còn đám người Tinh Nhu ở bên cạnh hắn lại không cho là vậy.
“Hai vị tộc lão đừng nó nói quá thế chứ?”
“Chinh phục được U tộc thì sao, chúng ta cũng có thể mà!”
“Trận giao phong vừa rồi Phi Khâm đâu có thua, sao lại chết được?”
Tông Phiêu Vương suýt chút biij đám hậu bối vô tri này chọc cho tức cười.
Các ngươi có thể chinh phục được U tộc?
Ai cho các ngươi lòng tự tin ấy?
Chỉ riêng thủ đoạn tâm cơ thôi, U tộc đã có thể chơi các ngươi cả trăm hiệp rồi.
Đừng nói đến bản thân thực lực của U tộc đã cực mạnh, chẳng qua là Tinh Diệu
hoàng và bọn ta vẫn luôn áp chế đó thôi.
Cứ tưởng U tộc mỗi lần gặp mặt đều cung cung kính kính, khi cọ xát thì cố ý để
thua các ngươi, tôn sùng các ngươi thì có nghĩa là đánh không lại các ngươi?
“Các ngươi thì biết gì chứ?”
“Khương Thành mạnh hơn xa với những gì các ngươi tưởng tượng…”
Phi Khâm vừa rồi ra tay đột nhiên mở miệng cắt ngang lời chỉ trích của hai
người.
“Ngươi vậy mà cũng biết linh ý?”
Hắn đầy sự nghi hoặc chỉ về hướng Khương Tahnfh.
“Linh ý là thiên phú chỉ có ở Thiên tộc bọn ta, sao ngươi lại có thể có?”
Không sai, trong trận giao phong ngắn ngủi đó, hắn cũng bị kinh hãi.
Linh ý tử sắc của Khương Thành rõ ràng không giống với ý thức của những tộc
quần khác, đó là linh ý chân chính.
“Cái gì?”
“Ngươi chắc chắn?”
Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương cũng bị kinh ngạc, liền quay đầu lại nhìn
sang Khương Thành.
Hai người không tùy tiện thúc động linh ý đi dò thám, nhưng ánh mắt tra xét và
nghi ngờ kia như đã trực tiếp xuyên đến biển ý thức của Khương Thành.
Còn những tộc nhân Thiên tộc khác ở xung quanh cũng kinh ngạc như thế.
“Không thể nào đâu chứ?”
“Có phải đã nhìn lầm rồi không?”
“Ngoại trừ Thiên tộc chúng ta ra, còn ai có thể xứng đáng có được linh ý cao
quý cơ chứ.”
“Người này giỏi lắm là ý thức mạnh hơn một chút, nhưng ý thức của bọn họ
không thể nào tu luyện được chứ đừng nói gì đến linh kỷ.
Trong lúc bọn họ thảo luận, Khương Thành đã thi triển Thái thượng hóa đạo.
Ca này căn bản không có ý định sẽ che giấu gì.
Khi thiên địa bốn bên thoáng chốc bị giam cầm, ngay sau đó lại tự dưng biến
ảo, sắc mặt tất cả mọi người ở hiện trường đều thay đổi.
Do cấp bậc linh ý của Khương Thành không cao, uy lực cũng không lớn.
Nhưng mấu chốt đây không phải là ngự thiên thuật của U tộc, cũng không phải
vu thuật của Vu tộc, mà là linh kỹ thực thụ.
“Linh kỹ!”
“Hắn thế mà lại biết linh kỹ!”
“Sao hắn lại có thể biết linh kỹ được?”
“Chuyện này là không thể nào, lẽ nào hắn cũng là tộc nhân Thiên tộc?”
Đến cả Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương cũng mông lung luôn.
Hai người biết Khương Thành đã đánh bại U tộc, nhưng vốn không biết làm sao
hắn có thể làm được, lại càng không biết hắn có những năng lực gì.
Bọn họ vào lúc này đột nhiên nghĩ đến những tình huống của Thiên giới lúc
trước Thành ca có nói, mơ hồ có chút liên tưởng.
“Lẽ nào ngươi cũng là tộc nhân Thiên tộc bọn ta?”
“Ta đương nhiên không pahir rồi.”
Thành ca lắc lư Thái Ngư kiếm, thánh giới hình dải ruy băng bay lượn vòng nơi
mũi kiếm.
“Các ngươi từng thấy tộc nhân Thiên tộc nào sử dụng kiếm, hơn nữa còn có
kiếm đạo chưa?”
Tông Phiêu Vương sốt ruột hỏi: “Vậy sao ngươi lại biết linh ý…”
Trong lòng Thành ca nói năm đó ở Thiên giới ngươi sớm đã hỏi ta câu hỏi y
như vậy rồi.
Nhưng nếu tính cho đúng thì vẫn là có được ở Vương phủ của ngươi.
Nhưn mà nhìn vẻ mặt của những tộc nhân Thiên tộc xung quanh đều không
thoải mái, giống như người khác không xứng đáng để có linh ý vậy, hắn có ý
bĩu môi.
Khinh khỉnh nói: “Chỉ một linh ý bình thường đầy đường ra đó, khó có lắm sao,
ai nói cho các ngươi biết chỉ có Thiên tộc mới có chứ?”
Cái gì?
Chỉ là linh ý bình thường?”
Câu nói này phút chốc chạm đến vẩy ngược của những tộc nhân Thiên tộc ở
hiện trường.
Đến cả Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương cũng phải chau mày.
Còn đám người Phi Khâm và Tinh Nhu thì hoàn toàn không thể chấp nhận
được.
Linh ý là thiên phú chỉ có ở Thiên tộc, đây là nhận thức có sẵn từ khi bọn họ
còn nhỏ.
Chỉ có Thiên tộc cao quý mới có được loại thiên phú này, đây cũng là nguồn
gốc của cảm giác ưu việt.
Khi linh ý bị Khương Thành nói đầy đường, lòng tự tôn của bọn họ đã bị tổn
thương nghiêm trọng.
“Không thể nào!”
“Ta không tin!”
“Ở Khư giới nhiều năm như vayayj rồi, ta chưa từng nghe thấy có tộc quần khác
có được linh ý.”
“Phải đó, nhất định là ngươi đang nói dối.
Thành ca không hề khách khí cười đểu một tiếng.
“Khư giới có mấy nơi, xem ra các ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng quá lâu
rồi.”