“Nơi này hẳn đã là nội địa Tiên tộc rồi đúng không?”
“Không phải nói Tiên tộc mạnh hơn Thiên tộc sao, chẳng lẽ Tiên tộc còn bị
người ta tấn công đến nơi này sao?”
Một tháng trôi qua, ca đã không chịu nổi sự cô đơn này nữa
Thu hồi kết giới, hắn bay ra khỏi sơn cốc.
Đến gần nhìn kĩ hơn chút mới nhận ra bản thân đoán sai.
Phía trước là chiến trường đánh đến mức khí thế ngất trời, có một phương thiên
địa rõ ràng bị người ta dùng linh ý thao túng thi triển thiên uy.
Quả thực là đặc trưng của Thiên tộc.
Nhưng những Thiên tộc này cũng không phải đang tiến công, mà là bị người ta
đuổi theo đánh.
Bề ngoài không thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, nhưng dao động ý thức ẩn
giấu trong thiên địa lại không thể che giấu được Thiên giai cửu trọng như hắn.
Khương Thành cảm giác sơ lược, lập tức nhận ra tung tích của hơn trăm tộc
nhân Thiên tộc.
Mà Tiên tộc vây đuổi ngăn cản bọn họ, chỉ riêng phía trước đã có hơn ba ngàn
cao thủ.
Hai người dẫn đầu, rõ ràng là Đạo Thần.
Ở phía sau hai Đạo Thần, ước chừng có hơn ba mươi Đạo Thánh.
Những Tiên tộc còn lại thấp nhất cũng đạt tới cảnh giới Chí Tôn.
Đặt ở kỷ nguyên thứ ba, đây chắc chắn là bố trí môn phái cấp bậc khổng lồ.
“Giết!”
“Giết sạch những gian tế Thiên tộc này!”
“Một người cũng đừng hòng trốn thoát!”
Không gian với bán kính hơn trăm triệu dặm, bị đánh cho long trời lở đất, tinh
hà đảo lộn.
Căn nguyên giống như không cần tiền điên cuồng trút xuống, tàn phá bừa bãi
mỗi một khu vực.
Làm cho thiên địa một phương đó trở nên vô cùng không ổn định.
Cuối cùng Khương Thành cũng nhìn thấy Tiên tộc và Thiên tộc của thế giới này
chiến đấu như thế nào.
Thiên tộc hóa thân thành giữa thiên địa, vô hình vô tích, khó nắm bắt.
Tiên tộc thì điên cuồng tấn công thiên địa một phương mà bọn họ dung nhập.
Không riêng gì nguyên lực và Pháp cảnh căn nguyên đạo hải tấn công, còn có
trận pháp phù văn cấm chế tất cả các loại thủ đoạn có thể dùng được.
Dù sao mục tiêu cũng chỉ có một, dốc toàn lực quấy rối thiên địa một phương
này.
Như vậy sẽ làm cho ý thức bản thân của tộc nhân Thiên tộc dung nhập vào
trong đó cũng trở nên hỗn loạn.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng to gió lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút
là có thể bị lật úp.
Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi.
Thiên tộc còn có thể trực tiếp xâm nhập vào ý thức của đối phương.
Lúc trước hắn và hai nguyên sĩ kia chiến đấu đã xuất hiện một câu hỏi.
Bản thân có được linh ý đã khó ngăn cản sự xâm nhập ý thức của cao thủ Thiên
tộc như vậy, Tiên tộc chưa từng tu luyện ý thức làm sao ngăn cản được?
Theo lý mà nói, một Thiên tộc Thiên giai cửu trọng chỉ cần ý thức tấn công là
có thể làm cho tất cả Tiên tộc mất đi ý thức đúng không?
Cho dù ngươi có đạo của bản thân cũng vô ích!
Mà hiện tại, cuối cùng hắn cũng có đáp án cho câu hỏi này.
Những Tiên tộc ở phía đối diện, tất cả đều có thủ đoạn đặc biệt tấn công ý thức
phòng ngự.
Khương Thành tinh ý nhận ra rằng, trên trán của mỗi người Tiên tộc trên chiến
trường đều có một hạt châu tản ra ánh sáng màu xám tro.
Hạt châu đó không lớn, giống như hạt gạo.
Nhưng hắn ngửi thấy một mùi quen thuộc từ trong đó - khí tức của lực Thiên
Đạo.
Thành ca lập tức nghĩ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ, Tiên tộc nhận được sự giúp đỡ trực tiếp của Thiên Đạo?
Có thể mượn ý chí của Thiên Đạo để ngăn cản linh ý của Thiên tộc xâm nhập?
Nếu là như vậy thì Thiên tộc thật sự là rất thê thảm, Tiên tộc ở phía đối diện
chẳng khác nào là tập thể mở hack mà!
“Mà thôi, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”
Hắn không có ý định tham gia vào trận chiến này.
Sau khi có kinh nghiệm của hai đại vương triều Tinh U và Nhật Diệu, lại nhìn
thấy tộc nhân Thiên tộc nữa, hắn cũng sẽ không chủ động đến giúp đỡ.
Sau một hồi quan sát, hắn quyết định lặng lẽ rời sân.
Nhưng mà vừa hay đúng lúc, bỗng nhiên khu vực hắn ẩn thân bị dư âm của đòn
tấn công của một Đạo Thần trong đó chạm tới.
Đương nhiên Khương Thành sẽ không chịu bị đánh.
Vì thế tùy tiện thúc giục một luồng linh ý, ngăn chặn lực thiên địa xung quanh.
Triệt tiêu sạch sẽ dư âm của đòn tấn công đó.
Điều này ban đầu cũng không có gì.
Cùng lắm thì bị xem thành một trong hơn trăm tộc nhân Thiên tộc đang chạy
trốn, không quá nổi bật.
Dưới tình huống hỗn loạn này, với sức mạnh của hắn vẫn có thể dễ dàng rút
khỏi chiến trường.
Cho dù không gian bên ngoài ngăn cách, cũng không ngăn được đường đi của
hắn.
Nhưng mà…
“Khương Thành!”
Tiếng gào thét thê lương, bỗng nhiên phát ra từ trong miệng Đạo Thần vừa rồi,
chấn động lỗ tai của mọi người.
Một số Chí Tôn ở phía sau suýt nữa ngã xuống vì một tiếng rống này.
“Giết chết hắn!”
“Cố gắng hết sức đánh chết người này!”
Đôi mắt bình tĩnh ban đầu của Đạo Thần đó dường như đã bùng cháy lên hai
ngọn lửa, trong lòng tràn đầy lửa giận và hận thù vô biên.
Thế mà hắn lại trực tiếp vứt bỏ một cao thủ Thiên tộc đang giao chiến.
Mặc kệ đòn tấn công của đối phương, cũng mặc kệ đối phương có thể nhân cơ
hội thoát khỏi vòng vây hay không.
Trong lúc gào thét, hắn mang theo sát ý vô biên xông đến trước mặt Khương
Thành.
Thành ca còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị đạo hải mãnh liệt bao phủ vào.
Vì thế, hắn chỉ có thể rút kiếm ứng chiến.
Vừa rút ra đã làm cho hai bên chiến trường đều trợn tròn mắt.
Đến nổi trận đại chiến vốn đang kịch liệt đột nhiên đình trệ trong chớp mắt như
vậy.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao chưởng giáo chân nhân của Toái Tinh môn - Thuỵ Triều Đạo Thần, lại
đột nhiên tấn công một người qua đường không liên quan?
Không sai, trong mắt bọn họ, Khương Thành hẳn là một Tiên tộc đi ngang qua.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn cầm kiếm trong tay, mà người của Thiên tộc thì
không dùng binh khí.
Hơn nữa, hắn còn thi triển kiếm đạo thập tam trọng, đây là một kiếm tu đỉnh cao
vô cùng hiếm có ở Tiên tộc.
Một Đạo Thần khác hơi không rõ nguyên nhân.
“Thụy Triều đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy?”
Bỏ qua Thiên tộc quan trọng nhất không quan tâm, ngươi so đấu với một người
qua đường làm cái gì?
Cho dù trước kia người này kết thù với ngươi, vậy cũng phải để sang một bên,
đối phó với kẻ thù lớn nhất trước.
Hắn không biết rằng Thuỵ Triều Đạo Thần và Khương Thành không chỉ kết
chút thù đơn giản như vậy.
Người này là một trong trăm ngàn người hồn xuyên, vốn dĩ là chưởng môn của
Bí Hư Cung ở kỷ nguyên thứ ba - Tuyệt Vân Đạo Thánh.
Năm đó ở Khiếu Mang vực, hắn nhờ vào Tịnh Trúc Tiên Phủ, nhằm mục tiêu
vào Phi Tiên Môn ở khắp mọi nơi.
Thành ca trở lại mạnh mẽ, vơ vét tất cả binh khí, bí bảo, nhẫn trữ vật, thậm chí
là bộ sưu tập trong dị không gian cũng không còn một mảnh.
Buộc hắn cúi đầu nhận sợ hết lần này đến lần khác.
Sợ hãi, nghẹn khuất, khuất nhục, phẫn hận, có thể nói là ngay cả sóng xanh
cũng không thể rửa sạch!
Sau khi xuyên đến kỷ nguyên đầu tiên, trở thành Đạo Thần mạnh mẽ hơn bản
thể, hắn vẫn luôn kìm nén muốn va chạm với Khương Thành một lần nữa.
Đại kiếp gì đó, tiêu diệt Thiên tộc gì đó, ở trong mắt hắn không việc gì quan
trọng bằng việc giết chết Khương Thành.
Ta ở kỷ nguyên thứ ba không bằng ngươi, ở kỷ nguyên đầu tiên còn có thể bị
ngươi ức hiếp hay sao?
Cho dù đây chỉ là một trải nghiệm, chỉ là một giấc mộng, cũng phải ở trong
mộng tìm lại mặt mũi!
Có lẽ là vì tâm trạng của hắn quá kích động, lúc này hắn điên cuồng tấn công,
nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Hoàn toàn không quan tâm đến nguy cơ danh tính có thể bị rò rỉ.
“Mấy năm nay, ta tưởng ngươi trốn trong cống rãnh nào rồi!”
“Chẹp chẹp chẹp, ngươi thật đúng là to gan mà, thế mà lại dám dùng diện mạo
vốn có!”
“Ngươi cho rằng nơi này vẫn là kỷ nguyên thứ ba sao?”
“Chết đi! Chết đi!”
Thánh ca thúc giục Pháp cảnh phiên bản biến thái của ba tòa thần đài, vung
kiếm ngăn cản thế công của đối phương.
“Lão huynh, trước đây ta mạnh hơn ngươi sao, thù hận lớn như vậy?”