tất cả mọi người đều dậy sóng.
Kỷ nguyên đầu tiên này thật đáng sợ quá.
Vốn nghĩ bản thân vừa đến đã có thực lực kinh thiên động địa, không ngờ chọn
đại một người xung quanh, chẳng có ai yếu hơn mình cả.
Còn về kẻ địch vừa mới đến đã chạm phải thì lại càng khiến người ta ngạt thở.
Cao thủ như vậy còn bao nhiêu như?
Không phải là đầy đường đấy chứ?
Đây đúng là phó bản địa ngục mà.
Hơn nữa bầu không khí nơi đây sao lại nghiêm trọng và nặng nề đến vậy?
Lẽ nào bọn họ phát hiện ra mình là “người xuyên không” rồi sao?
Thế là bọn họ lại càng không dám tiếp tục hành động ngông cuồng.
Trong đám đệ tử Phi tiên môn cũng có không ít người bị ám ảnh cưỡng chế giao
tiếp xã hội.
Nhưng giờ đến cả tên những người xung quanh còn không biết, cũng không
dám xưng hô bừa.
Lỡ như đó là bạn của mình, vậy một câu “vị đạo hữu này” có phải là bại lộ ngay
tại chỗ rồi không?
La Viễn ngưỡng cổ lên trời cười ha ha.
Nói một cách đầy hàm ý: “Thực lực cũng nàng đúng là không mạnh bình
thường đâu nhỉ?”
Hắn nói giống như rất quen thuộc với Thánh Hoàng vậy.
Thực tế là hi vọng thông qua câu cảm khái này có thể dấy lên sự bàn tán của
mọi người.
Sau đó bản thân sẽ thông qua sự bàn tán mà có được nhiều tin tức hơn.
Trong lòng những người khác thầm mắng ối mẹ nó, nàng là ai chứ, ngươi tốt
xấu gì cũng nên nói ra tên của nàng chứ!
Đám người Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng liền phụ họa.
“Phải đó, phải đó, tuy sớm đã biết nàng lợi hại nhưng mà vừa rồi đúng là vượt
ngoài dự liệu.”
Nhưng người khác thấy thế cũng vội bắt chước theo.
“Mạnh quá.”
“Lại chả phải sao?”
Huyền Minh chậm rãi gật đầu rồng: “Vốn cứ tưởng lần này có thể giết chết
nàng, không ngờ chúng ta liên thủ lại mà vẫn để nàng chạy mất rồi.”
“Hầy, đúng là toi công rồi.”
“Thật đáng tiếc quá.”
“Đúng thế, lần sau nhất định phải tính toán cho tốt, tranh thủ không cho nàng có
cơ hội chạy nữa.”
Mọi người vừa tạo cảm giác an toàn chả biết quái gì vừa mắng nhiếc.
Sao các “tiên nhân bản địa” các ngươi đều thích nói mấy lời thừa thải thế, một
chút thông tin hữu ích nào cũng chẳng nói ra.
“Người này có nhiều bộ hạ, chúng ta vẫn nên tính kế lâu dài.”
Người nói ra câu này là Mạc Trần.
Hắn cảm thấy thực lực của nữ nhân vừa rồi chắc chắn là từ một đại tộc hay một
đại tông môn nào đó.
Có lẽ sẽ có không ít sư huynh đệ với đệ tử đệ tôn, vậy nên nói vây cánh bộ hạ
nhiều chắc cũng không có vấn đề gì.
Kết quả lời này vừa nói ra, những người khác đều ùa ùa nhìn về phía hắn.
Làm cho lòng Mạc tiên nhân cũng loạn bình bịch.
Toi rồi, lẽ nào bản thân mình nói sai rồi?
Lại không hề biết những người khác lại mừng sắp khóc rồi - cuối cùng cũng tìm
được một “thông tin hữu ích”.
Hoá ra nữ nhân kia còn có đồng bọn khác nữa ư?
Nhớ rồi nhớ rồi!
“Đúng đúng đúng, chúng ta phải cẩn thận vây cánh của nàng.”
“Thật vậy, những đồng bọn kia của nàng cũng không dễ đối phó.”
“Hôm nay chỉ có mỗi một mình nàng, lần sau chắc sẽ đông hơn rồi.”
Mạc Trần giờ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không dám phát huy bừa
nữa.
Sau kiểu hội thoại không có tí dinh dưỡng nào như vậy tiếp tục kéo dài mấy
phút, hiện trường lại dần dần trở nên yên tĩnh tiếp.
Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng Ngụy Miễu cũng không chịu nỗi áp
lực nữa, cảm thấy nên kiếm cho bản thân chút chuyện nhìn có vẻ bình thường
một chút để làm.
“Khụ!”
Hắn sờ mũi, cố gắng dùng cách thức tự nhiên nhất ngồi xếp bằng xuống.
“Trận chiến vừa rồi ta hao sức quá, phải hồi phục lại chút đã.”
“Các ngươi muốn làm gì thì cứ làm trước đi, ta sẽ theo ngay sau.”
Nói xong, hắn giả vờ làm ra vẻ ngồi tu luyện
Mọi người đều thầm mắng trong lòng.
Làm gì chứ?
Sao ta biết được nên làm gì?
Truy sát nữ tử vừa rồi sao?
Xin đấy, nàng ta mạnh như vậy, ta đâu dám đi đối phó một mình.
Càng huống chi quỷ mới biết nàng ở đâu?
“Ta cũng cần tu luyện một chút.”
“Vừa rồi có bị thương một chút, ta phải tranh thủ chữa trị, các ngươi cứ tự
nhiên.”
“Ta cũng thế, tu luyện trước đã.”
Sau một khắc ngắn ngủi, tất cả mọi người đều đã ngồi xếp bằng lại.
Đến cả ba Yêu tộc Thương Linh, Huyền Minh và Tam Nhãn Hổ cũng không
ngoại lệ.
Cứ như vậy, bọn họ tu luyện tập thể, tự mình nhốt bản thân lại tại chỗ.
Mà ở bên khác, Thánh Hoàng vẫn đang sứt đầu mẻ trán vì đám “người bảo vệ
Thiên Đạo” hùng mạnh kia.
“Thật không ngờ Thiên Đạo lại còn có chiêu khác vậy nữa.”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy thật bất lực.
Đối mặt với sự phong tỏa từ hơn ngàn người, nàng cơ bản không thể nào tiếp
cận được Thiên Đạo.
Thay thế Thiên Đạo đúng là một giấc mơ không thể nào với tới được.
Nàng cuối cùng cũng nghĩ đến việc tìm trợ thủ.
Mà hiện giờ trợ thủ có thể có được cấp bậc này ở Thiên giới cũng chỉ có
Khương Thành.
Bên phía Phi Tiên minh thật ra cũng loạn cả lên rồi.
Không lâu trước đó, sự giao phong giữa Thánh Hoàng và Thiên Đạo đầu tiên đã
dẫn đến đủ loại kịch biến trong Thiên giới.
Sau đó là hơn ngàn Nguyên Tổ xuất hiện, điều động hơn ngàn căn nguyên ở
Thiên giới, cũng gây nên những dị tượng lớn.
Lúc này dù vẫn thở bình thường, nhưng trong lòng mọi người đều không yên.
Không hiểu lại sắp xảy ra chuyện lớn gì.
“Thiên Đạo và toàn bộ căn nguyên đều xuất động rồi, chuyện này rốt cuộc là
tình huống gì chứ.”
“Ai là có tư cách làm màu cao vậy, có thể có được đãi ngộ kiểu này luôn à?”
Thành ca vừa ngưỡng mộ thể diện của đối phương, vừa thật sự nghĩ đến Thánh
Hoàng.
Mà cũng vào ngay lúc này, Thánh Hoàng đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Chỉ Dư!”
Khương Thành liền chạy lên đón, nhưng mới nhìn một cái là đã phát hiện ra có
gì đó không đúng.
“Ngươi… đã hợp thể rồi?”
Thánh Hoàng gật đầu.
“Thiên tộc gặp phải sự truy giết của Thiên Đạo, ở bước đường cùng, lựa chọn
duy nhất của nàng chỉ có hợp thể với ta.”
“Cái gì?”
Khương Thành kinh ngạc la lên.
“Lại có thể thật sự dung hợp ư?”
Bởi vì có hệ thống, trước giờ hắn chẳng hề có gì phải hối hận cả.
Đồng bọn chết đi thì có thể hồi sinh, làm sai thì quay ngược thời gian lại.
Nhưng lần này, cuối cùng cũng có cảm giác tiếc nuối.
Hắn không có tâm trạng đâu mà quan tâm “Thiên Thần” mạnh đến cỡ nào, mà
là sốt ruột mở hệ thống ra, muốn quay ngược thời gian lại.
Nhưng mà Thánh Hoàng và Chỉ Dư lần này đã là Thiên Thần hợp thể, lại giao
phong với Thiên Đạo rồi và cũng điều động hơn ngàn căn nguyên, cái giá quá
lớn rồi.
Muốn quay ngược thời gian lại, những thứ bị ảnh hưởng quá nhiều, nó cũng có
nghĩa là số huyền tinh cần tiêu hao quá sức lớn.
Thành ca đến phần lẻ còn không có, chỉ có thể đánh tan ý định này, chuyển sang
hỏi Thánh Hoàng.
“Chuyện hợp thể lớn như vậy sao lại không nói cho ta biết?”
Thánh Hoàng nhìn hắn một cách kì lạ.
Hợp thể có liên quan quái gì đến ngươi, tại sao phải báo cho ngươi biết?
“Nguyện vọng lớn nhất của nàng ấy là bảo vệ Thiên tộc.”
“Nếu như ngay từ đầu ngươi thật sự muốn ngăn nàng ấy hợp thế, vậy ngươi nên
đến Thiên tộc giúp nàng ấy.”
“Nhưng ngươi lại không đi, chuyện này mới dẫn đến nàng cuối cùng chỉ có thể
lựa chọn ta.”
Khương Thành không còn gì để nói nữa.
Hắn phát hiện ra đây chính là một nút chết.
Lúc đó Thiên tộc muốn đến tiến công Phi Tiên minh, bản thân lại bị coi thường,
sao có thể đi giúp nàng giải cứu Thiên tộc được?
“Vậy ý thức của nàng ấy thì sao?”
“Từ nay trên thế giới sẽ không còn Chỉ Dư này nữa sao?”
Thánh Hoàng lắc đầu.
“Nàng vẫn còn một đoạn chấp niệm vẫn chưa dung hợp, coi như là vết tích cuối
cùng nàng còn để lại trên thế gian.”
Đối mắt Khương Thành vốn hiu quạnh lập tức sáng bừng lên.
“Còn có một đoạn chấp niệm? Vậy có nghĩa là nàng vẫn còn hi vọng sống lại?”
“Ta không biết.”
Khương Thành xoa tay, cười hi hi.
“Hay là ngươi thử xem, Thiên Thần có thể giải thể không?”