song với nhau.
Một bên năm người, một bên ba người, thế lực miễn cưỡng xem như là ngang
nhau.
Chỉ có điều, trong hai đám đó, một đám có tuổi tác và cách ăn mặc khác nhau,
đám còn lại rõ là cùng đến từ một môn phái nào đó.
“Rõ ràng, sơn cốc này là do ba huynh đệ bọn ta phát hiện ra trước.”
“Bọn ta đã tu luyện ở đây bốn ngàn năm rồi.”
“Sơn cốc này biến thành địa bàn của Thiên Lãng tông các ngươi từ khi nào
thế?”
“Đúng là nực cười!”
Sau khi Nguyên Tiên giới tái thành hình, vì sự hội tụ của ba nghìn căn nguyên,
cộng với sự khôi phục của Thiên Đạo, rất nhiều nơi đều biến thành bảo địa tu
luyện.
Những bảo địa này hoặc là có tiên khí nồng đậm hơn ngoại giới rất nhiều lần,
hoặc là có quy tắc đặc biệt hiệu quả, hoặc là phù hợp hơn với việc ngộ đạo.
Bảo địa mới xuất hiện, hầu hết đều vô chủ.
Xem như ai phát hiện ra trước, thì chiếm trước.
Ví dụ như ba vị huynh đệ này, đã phát hiện ra sơn cốc trước mặt.
Nhưng mà kèm theo đó, rất nhiều khúc mắc và tranh chấp cũng đã xuất hiện.
Dù sao loại bảo địa này, ai cũng muốn chiếm làm của riêng.
Thật ra, năm tên đệ tử này của Thiên Lãng tông chỉ là đệ tử ngoại môn, tu vi
cũng chỉ tầm Đế cảnh tam trọng, vẫn còn kém hơn ba người kia.
Nhưng họ lại tràn đầy sự tự tin.
“Rõ ràng, nơi này là bảo địa của Thiên Lãng tông bọn ta, được phát hiện từ năm
mươi ngàn năm trước!”
Nghênh đón ba vị huynh đệ ở phía đối diện, bọn họ trực tiếp bắt đầu thêu dệt
bịa đặt.
Ba huynh đệ ở phía đối diện lập tức phản bác.
“Ngươi nói bậy, khi bọn ta tới, hoàn toàn chưa từng có sinh linh nào đặt chân
tới đây.”
“Đúng vậy, nếu là của Thiên Lãng tông các ngươi, tại sao không có ai ở đây,
cũng không có cấm chế trận pháp?”
“Rõ ràng là ăn nói bậy bạ!”
Trong số năm người, tên đệ tử đứng đầu nhếch miệng, hơi châm chọc nói: “Đây
là cấm địa của bọn ta, cho nên cấm tất cả các đệ tử đi vào, như vậy không được
sao?”
“Ba người các ngươi tự ý xông vào cấm địa của Thiên Lãng tông ta, đáng tội
gì?”
Ba vị huynh đệ ở phía đối diện giận sôi máu vì logic của tên cướp này.
Đối phương không chỉ ngang ngược muốn chiếm bảo địa do mình phát hiện ra,
còn phản đòn, hỏi tội mình?
“Sao có thể như thế!”
Trong ba người, người trẻ tuổi nhất đã lạch cạch rút ra binh khí.
Nguyên Tiên giới hiện giờ, ba nghìn căn nguyên được tập hợp, mặc dù chỉ cần
gia trì cho chân khí một loại quy tắc thì vẫn có thể hữu dụng, nhưng thời đó đã
qua rồi.
Thứ thịnh hành ở Tiên giới hiện giờ chính là đạo khí.
Bởi vì đạo khí ẩn chứa đạo vận, hơn nữa, còn có thể thêm vào nhiều loại quy
tắc, sức mạnh đã vượt xa chân khí đồng cấp trước đây.
Xem như là bản nâng cấp chính thức của Tiên khí.
Binh khí mà người này dùng, chính là một thanh đạo khí nhị giai do Chân giới
Khí bên kia sản xuất.
Vừa mới lấy ra, hơi thở bên ngoài toàn bộ sơn cốc lập tức trở nên xơ xác tiêu
điều.
“Không được!”
“Tam đệ chớ kích động!”
Hai người còn lại vội vàng ngăn cản.
Thanh niên lấy ra đạo khí kia, không thể nén giận: “Thiên Lãng tông bọn họ
khinh người quá đáng, phải cho dạy dỗ bọn họ một chút!”
Nhưng mà năm tên đệ tử của Thiên Lãng tông ở phía đối diện chẳng hề sợ hãi.
Thậm chí, tên cầm đầu kia còn chỉ chỉ vào cổ mình.
“Đến đây, chém vào đây này!”
“Ngươi có giỏi thì chém đi, để ta xem ngươi có lá gan này hay không.”
Vẻ mặt của ba vị huynh đệ ở phía đối diện rất khó coi.
Không phải bọn họ không đánh được năm tên đệ tử ngoại môn kia của Thiên
Lãng tông, mà là kiêng kị Thiên Lãng tông ở sau lưng mấy tên kia, môn phái đó
có một vị cường giả Đế Cảnh lục trọng.
Ba người bọn họ chỉ là Đế cảnh tứ trọng, hoàn toàn không thể chọc vào hắn.
Tên đệ tử cầm đầu kia rụt cổ lại, vẻ mặt chợt lạnh lùng.
“Không dám thì cút!”
“Bảo địa thuộc về kẻ có tài, các ngươi sống lâu như vậy, vậy mà đạo lý này các
ngươi cũng không hiểu sao?”
Vẻ mặt của ba người lộ vẻ phẫn uất, rất không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.
Nhưng mà đúng lúc này, trên không đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn
trong trẻo.
“Ha ha ha ha, lời của vị đạo hữu này sai rồi!”
“Bảo địa thuộc về kẻ có đức mới đúng, sao lại thuộc về kẻ có tài?”
“Ai?”
Mặt của tên đệ tử cầm đầu kia lộ ra vẻ sợ hãi: “Ở đây, ai dám không nể mặt
Thiên Lãng tông bọn ta?”
Ngay sau đó, chỉ thấy một vị mặc áo bào xanh xuất hiện ở giữa sân, đó là một
người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt chất phác chính trực.
Vừa nhìn thấy người kia, năm tên đệ tử của Thiên Lãng tông ở phía đối diện
đồng loạt lui về phía sau.
Mà ba huynh đệ ở phía sau kia thì vui mừng vô cùng.
“Hóa ra là Cam Lâm tiên nổi tiếng xa gần - Tiêu Hoài, Tiêu đạo hữu!”
“Ngươi đã tới, thật sự là tốt quá rồi!”
“Lần này, có người giúp bọn ta chủ trì công đạo rồi!”
Vị Tiêu Hoài này được xưng là Cam Lâm tiên, thực lực là Đế Cảnh lục trọng
hậu kỳ, hẳn là cao hơn tông chủ của Thiên Lãng tông một tiểu cảnh giới.
Thêm vào đó, người này xưa nay hay giúp đỡ người khác, thích bênh vực kẻ
yếu nhất.
Loại phẩm chất này, có thể nói là cực kỳ hiếm ở Tu Tiên giới.
Nhưng mà, cũng bởi vì hiếm, cho nên mới quý giá.
Những năm gần đây, không biết Tiêu Hoài đã ra mặt giúp đỡ bao nhiêu Tiên
nhân yếu thế, chủ trì công đạo cho bọn họ, đứng vững trước sự đàn áp của mấy
môn phái gia tộc xung quanh.
Sự tồn tại của hắn, giống như là ánh sáng trong thế đạo vẫn đục này.
Bởi vậy, hắn nhận được sự yêu mến và ủng hộ của rất nhiều Tán tiên.
Thậm chí, những Tiên nhân đã từng được hắn trợ giúp, còn tạc tượng vàng về
hắn.
“Tiêu Hoài, ngươi liên tục phá hỏng chuyện tốt của Thiên Lãng tông ta, ngươi
không sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử trong tương lai sao?”
Tiêu Hoài nâng đạo khí trong tay lên, cao giọng nói: “Ta là Tiên nhân, luôn lấy
công lý làm đầu, sao lại sợ cường quyền?”
“Chuyện vừa nãy ta đã nghe rõ.”
Hắn dùng đạo khí chỉ thẳng vào năm tên đệ tử kia ở phía đối diện kia: “Thiên
Lãng tông các ngươi cách nơi này khoảng một trăm ba mươi triệu dặm, nơi này
hoàn toàn không thuộc vào phạm vi cai quản của môn phái các ngươi!”
Hắn lại chỉ vào ba huynh đệ phía sau kia: “Bảo địa này đúng là được ba người
các ngươi phát hiện trước, các ngươi vẫn có thể tu luyện ở đây.”
Năm tên đệ tử ngoại môn ở phía đối diện kia vừa tức vừa lo, nhưng cũng không
dám phát tác.
Lỡ chọc giận Tiêu Hoài, hắn thật sự sẽ giết người.
Người này không sợ sự đàn áp gì đó của môn phái, thậm chí đã từng có một
hành động vĩ đại – một mình một kiếm xông tới cửa của một môn phái.
Đụng tới hắn, chỉ có thể chịu thiệt.
“Được, được lắm!”
“Bọn ta sẽ báo chuyện này lên trên!”
“Để xem bọn họ có thể chiếm được bao lâu!”
Năm người để lại những lời nói độc ác này, rồi rời đi với vẻ mặt ủ rũ.
Ba huynh đệ cũng không khỏi lo lắng, Tiêu Hoài có thể đến một lần, nhưng
không có nghĩa là lần sau hắn cũng sẽ tới.
Nhưng mà không chờ bọn họ mở miệng, Tiêu Hoài dường như đã lường trước
được tình cảnh khốn khó của ba người.
Một viên Tiên phù đã được đưa cho nguời đứng đầu trong ba huynh đệ kia.
“Nếu Thiên Lãng tông tìm đến, cứ bóp nát phù này, ta sẽ tới ngay lập tức!”
Vị này không chỉ ra mặt giúp đỡ, mà còn giúp giải quyết cả hậu quả, ba huynh
đệ cảm động tới rơi lệ.
“Cam Lâm tiên danh bất hư truyền!”
“n tình này, ba người bọn ta nhớ kỹ, ngày sau tất báo!”
Tiêu Hoài khoát tay, thản nhiên nói: “Ta không giúp các ngươi, ta chỉ đang giữ
gìn công lý, các ngươi không cần cảm ơn ta.”
Nói xong, hắn hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời.
Hắn cũng không biết, ở trên trời cao xa xôi, xuyên qua mây mù trùng điệp, Tiên
Mẫu đang nhìn bóng dáng của hắn một cách sâu kín.
Có cả sự xem xét kỹ lưỡng và suy nghĩ trong đôi mắt xinh đẹp.
Đối với Tiêu Hoài mà nói, đây chỉ là một trong vô số lần chủ trì công đạo của
hắn, đến nổi hắn cũng không nhớ hết được.
Nhưng lần này, lại khác.
Ba ngày sau, viên Tiên phù được hắn để lại kia bị bóp nát.
“Có biến?”
“Thiên Lãng tông đã tìm tới?”