Năm xưa bị Thiên Đạo vây lấy, chính là dựa vào nó mới thành công thoát vây.
Nếu như không có cây Tiên Thụ này, lần đó cho dù có một trăm triệu cái mạng
cũng vẫn sẽ mất đi bản thân, bị ép hợp đạo.
Nhưng hắn không hề biết tác dụng cụ thể của ngộ đạo Tiên Thụ.
Cũng không biết nên điều khiển nó thế nào.
Mỗi lần nó xuất hiện đều là bị động kích hoạt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Từng vầng ánh sáng thần bí bập bềnh ra từ trên cây Tiên Thụ này, từ từ lan tràn
đến xung quanh.
Nơi bị lan đến đầu tiên chính là hồn hải của hắn.
Vốn dĩ đã hoàn toàn lặng như tờ, một mảnh hồn hải xám xịt giống như bị gió
nhẹ khẽ lướt, vậy mà lại lần nữa bắt đầu dâng trào lên.
Mà cùng lúc này, trọc khí thẩm thấu vào chỗ sâu trong hồn hải đã bị loại bỏ ra
khỏi nội bộ.
Ý thức của Khương Thành nhanh chóng đã khôi phục tỉnh táo.
Sau đó hắn đã nhìn thấy một màn phong cảnh tuyệt vời.
Chỉ thấy trọc khí bị loại bỏ ra khỏi trong hồn hải, nhẹ nhàng bồng bềnh nổi lên
trên không trung mặt biển.
Giống như hơi nước bốc hơi, rất nhanh đã hình thành một lớp sương mỏng màu
xám ở phía trên.
Thậm chí hắn có thể nhìn rõ từng hạt trọc khí rất nhỏ ở chỗ sâu sương mù kia.
Bọn nó không hề sinh động giống như sức sống, cũng không tĩnh mịch giống
như tử khí.
Vừa không có sự nham hiểm tàn ác huyết sắc của trọc khí, cũng không có sự
hung bạo xấu xa của yêu khí.
Mà là… không có đặc trưng.
Khương Thành đột nhiên mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ, đây mới là chỗ lợi hại nhất của trọc khí nhỉ?
Nếu như đặc biệt, bọn nó nhất định sẽ bị rất nhiều thứ bài xích.
Chính bởi vì bọn nó không có bất kì đặc trưng gì, ngược lại có thể được rất
nhiều sự vật hữu hình hoặc vô hình tiếp nhận, trong lúc im hơi lặng tiếng đã
thẩm thấu vào.
Sau đó, cũng lặng lẽ thay đổi đặc trưng của những sự vật ban đầu kia.
Khiến thần hồn vốn dĩ thần kì trở nên bình thường, khiến Tiên lực mất đi ánh
sáng chói mắt.
Đây chính là bản chất ăn mòn của trọc khí.
Nó không hề vẩn đục.
Cái gọi là trọc, chỉ là xưng hô của các Tiên Nhân với nó.
Trên thực tế, nó là một loại sức mạnh thần bí không thể tưởng tượng nổi!
Sương mù tiếp tục bay bập bồng lên trên, rất nhanh đã hình thành một mảnh
mây đen ở trên không trung.
Mà cùng lúc đó, nội bộ Tiên lực tràn đầy trong cơ thể, trọc khí cũng đã nổi lên
dưới sự chiếu rọi của từng vầng ánh sáng ở ngộ đạo Tiên Thụ kia.
Trọc khí bị loại bỏ cũng khiến Tiên lực của hắn cuối cùng đã được giải thoát.
Có điều điều này không có nghĩa là kết thúc.
Bởi vì những Trọc Ma bên ngoài kia vẫn đang không ngừng rót trọc khí vào
trong cơ thể hắn.
Đối với bọn nó mà nói, mục tiêu Khương Thành này vẫn chưa chết.
Đương nhiên phải tiếp tục ăn mòn, tiếp tục từng bước xâm chiếm.
Trọc khí liên tục không ngừng tiếp tục bị ngộ đạo Tiên Thụ gột rửa, lại cũng
không thể thẩm thấu vào bên trong Tiên lực và thần hồn của Khương Thành.
Toàn bộ quá trình nhìn như phức tạp, trên thực tế cũng chỉ xảy ra trong chốc lát.
Mà trong chốc lát này, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Khương chủ soái
đã ngã xuống rồi.
Tất cả mọi người của quân đoàn thứ tám suýt nữa đã gào rống lên ngay tại chỗ.
Mà trong lòng Tùng Nghiên Chí Tôn lại là đang nội tâm đấu tranh dữ dội.
Là một người thông minh, hắn không muốn chôn theo Khương Thành và quân
đoàn thứ tám.
Nhưng là một thành viên của Thiên Lạc Quân, nếu như hiện tại trốn đi, vậy
chính là đào binh rồi.
Mà ngay vào lúc hắn do dự, chiến trường phía trước cuối cùng đã xảy ra biến
đổi.
Từng tầng trọc khí liên tiếp đã chôn vùi Khương Thành giống như là một ngọn
núi lớn đen nhánh trôi nổi ở hư không.
Vào một khoảnh khắc nào đó, một con Trọc Ma đột nhiên im hơi lặng tiếng rơi
xuống.
Rơi ở trên mặt đất không động đậy chút nào, cũng không còn một chút sức sống
nào.
Mà Trọc Ma vốn dĩ đen kịt, cũng đã lộ ra màu da ban đầu, ngoại hình không có
khác biệt quá lớn với Yêu tộc Man tộc.
Sừng nhọn, đầu lâu, vảy màu, cơ thể, toàn bộ đều có.
Mặc dù thân thể đó vẫn dữ tợn khủng bố như cũ, nhưng lại không còn sự thần bí
như khi trọc khí bao trùm dày đặc kia nữa.
“Con Trọc Ma kia đã chết rồi?”
“Chết rồi, trọc khí của nó đã hao hết rồi, bằng không sẽ không biến thành như
vậy!”
Thân thể của Thái thuỷ Trọc Ma là do Thiên Đạo và căn nguyên tạo thành.
Mà nội hạch sức mạnh của nó lại là do trọc khí cung cấp.
Sau khi không còn trọc khí, tính mạng của nó đã đi đến kết thúc.
Nhưng thân thể của nó vẫn bảo tồn như cũ.
Đối với vô số Tiên Nhân mà nói, thân thể còn sót lại kia là bảo vật vô cùng quý
hiếm.
Bất luận da thịt, xương cốt, huyết dịch thậm chí lông tóc, đều có thể trở thành
vật liệu luyện đan luyện khí luyện trận trân quý.
Thậm chí có vị trí còn không cần luyện chế, trực tiếp đã có hiệu quả đặc biệt.
Ở những nơi khác của Nguyên Tiên giới cũng không có điều kiện sinh trưởng
những sản vật thần kì này.
“Sao lại đột nhiên chết một con rồi?”
“Lẽ nào…”
Ngay vào lúc mọi người đầu óc mù mịt, thi thể của con Trọc Ma thứ hai đã ngã
xuống.
Cũng đều là hao hết trọc khí như vậy, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, nó đã chết
hoàn toàn.
Ngay sau đó, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm…
Như cơ mưa há cảo.
“Trời ạ!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào Khương chủ soái chưa chết?”
“Nói nhảm, nếu như hắn đã chết, vậy những Trọc Ma này sẽ không chết rồi!”
Vốn dĩ mọi người như cha mẹ chết, lại lần nữa phấn chấn lên.
“Ta biết ngay Khương chủ soái bách chiến bách thắng mà!”
“Trọc Ma cỏn con ở trước mặt hắn chỉ là gà đất chó sành mà thôi!”
Mặc dù bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Thành như cũ.
Nhưng những Trọc Ma này rõ ràng là bị Khương Thành chém chết nhỉ, bằng
không sao có thể vô duyên vô cớ chết?
Trên thực tế, bọn họ đoán đúng, cũng không đúng.
Những Trọc Ma này là bởi vì Khương Thành mà chết.
Bọn nó không ngừng rót trọc khí vào Thành ca, nhưng bởi vì sự loại bỏ gột rửa
của ngộ đạo Tiên Thụ, dẫn đến Khương Thành vẫn luôn không thể chết đi.
Thế là Trọc Ma chỉ có thể tiếp tục rót càng nhiều trọc khí vào hắn theo bản
năng…
Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như
vậy.
Nếu như đã không thể thành công, cũng lắm là đổi một nơi khác đổi một mục
tiêu khác.
Nhưng Trọc Ma không hề có linh trí gì đó, làm việc toàn dựa theo bản năng ăn
mòn từng bước xâm chiếm.
Có vài Thái Thuỷ Trọc Ma đã từ từ hao hết trọc khí của mình.
Cuối cùng cũng đã hao hết sức sống của mình.
Mà sau khi thi thể của bọn nó ngã xuống, những Trọc Ma xung quanh khác lại
đã bổ sung lên, tiếp tục lặp lại quá trình tìm chết này.
Vòng đi vòng lại.
Trong quá trình này, thật ra bản thân Khương Thành không làm gì cả.
Hắn cũng chỉ là một người chứng kiến.
Hắn không chiến đấu, Trọc Ma chỉ có thể coi như là xếp hàng tự sát ở chỗ hắn.
Đám mây trọc khí phía trên không hồn hải, cùng với trọc khí tăng thêm cũng
đang dần dần mở rộng.
Mà xung quanh kinh mạch trong cơ thể cũng đã dần dần xuất hiện một đường
nét màu xám do trọc khí loại bỏ ngưng tụ thành.
Điều này khiến bản thân hắn có hơi không hài lòng.
Ngộ đạo Tiên Thụ có chuyện gì vậy?
“Ngươi trâu bò như vậy, cũng đã loại bỏ hết trọc khí rồi, ngược lại giúp ta quét
sạch ra ngoài cơ thể!”
“Việc đã sắp thành, sao có thể lại thất bại trong gang tấc được chứ?”
Thậm chí ca này còn âm thầm đâm chọc dùng phép kích tướng với ngộ đạo
Tiên Thụ.
“Lẽ nào Thụ lão đệ ngươi đã yếu rồi?”
“Thời khắc mấu chốt không được việc nữa?”
Rất đáng tiếc, dường như ngộ đạo Tiên Thụ không hề có ý định giao lưu với
hắn.
Vẫn như cũ bận rộn chuyện của mình.
Thành ca thở dài một hơi, cảm thấy có hơi mất mặt.
Đồng thời còn có hơi lo lắng một chút.
Hiện tại, những trọc khí này nhìn như không có ảnh hưởng gì với hắn.
Hắn vẫn như cũ có thể thuận lợi điều động Tiên lực và thần hồn giống như bình
thường, nhưng luôn cảm thấy những trọc khí này sẽ trở thành một quả bom hẹn
giờ.
“Không không không, nói trước bước không qua.”
Tốc độ hao hết trọc khí của Thái Thuỷ Trọc Ma rất nhanh, cho nên tốc độ bị
“tiêu diệt” cũng rất nhanh.
Sau khoảng ba phút, bóng dáng của Khương Thành cuối cùng cũng lại lần nữa
xuất hiện ở trong tầm mắt của của mọi người.
Hắn vẫn sống rất tốt.
Mà những Trọc Ma vây quanh hắn kia đã toàn quân bị diệt.