Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đột nhiên xông vào Vu tộc chính là tộc nhân U tộc.

Nam tử trung niên râu tóc bạc phơ đi đầu xét về thực lực phải cao hơn bốn U

tộc mà trước đây Khương Thành gặp phải một bậc.

Gặp người này, mấy tộc nhân Vu tộc hai bên đều khom người hành lễ.

“A, hóa ra là U Thiềm trưởng lão.”

“Tham kiến tiền bối!”

Thái độ của bọn họ vô cùng cung kính.

U Thiềm trưởng lão kia và sáu thanh niên U tộc đi theo đằng sau hắn mắt chẳng

thèm liếc, đón lấy sự tôn kính một cách cao ngạo.

Bọn họ quả thực có gan để không xem ai ra gì.

Là tộc quần sống sót được từ kỷ nguyên thứ hai, tộc nhân U tộc hiện nay đã

không còn hưng thịnh nữa, chỉ có hơn ngàn người.

Nhưng tộc lão đạt đến cảnh giới Thánh Tôn lại nhiều cả mười mấy người.

Lại thêm vào Ngự Thiên thuật xuất thần nhập quỷ kí, cả Khư giới cũng chẳng

có mấy tộc quần bằng lòng đi trêu chọc vào bọn họ.

Ở suối nguồn thứ nhất này, bọn họ có địa vị rất cao.

Thiên U Kim Giác Sư và Vu tộc đều là chi lưu hạ du của bọn họ, có thể nói là

phải nhìn mặt bọn họ mà sống.

Dưới tình huống này, đương nhiên phải cung kính bọn họ rồi.

Sau một khắc, Liêm Thiên đại tế tư này và hơn mười tế tư bình thường khác đã

sang nghênh đón.

“Ha ha ha, ngọn gió nào đưa ngươi đến đây vậy?”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Mau mau, mời vào trong, mời ngồi.”

Bọn họ cười ngập mặt, chỉ có điều U Thiềm lại không thèm nể, chỉ hừ lạnh một

tiếng khinh thường.

“Một nơi rách nát như thế này mà các ngươi thấy đánh để ta ở lại thêm à?”

“Vâng vâng vâng…”

Bị sỉ nhục không chút lưu tình như vậy, trong lòng đám tế tư Vu tộc vô cùng

bực bội nhưng lại không dám nói ra mấy lời tức giận.

Đến cả việc phẫn nộ cũng chẳng còn, chỉ còn lại thói quen phục tùng.

“Gần đây Phi Tiên môn đó, các ngươi chắc nghe cả rồi nhỉ?”

Tim Liêm Thiên đập thình thịch.

Chuyện lớn như Thiên Sư cốc bị chiếm đương nhiên hắn có nghe rồi.

Một khắc trước còn đang nói về chuyện này với đám cấp cao của Vu tộc đây.

“Quả thật có nghe qua.”

U Thiềm mang vẻ mặt không cảm xúc nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Phi Tiên

môn là do các ngươi mang vào.”

“Bây giờ bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy, các ngươi nên để ai đi xử lí đây?”

“Chuyện này…”

Trong lòng Liêm Thiên đã mắng Phi Tiên môn lên đến tận trời rồi.

Việc năm đó đưa Phi Tiên môn vào vốn không phải là ý của hắn mà là chủ ý của

Lam Đề và Minh Đồng.

Liêm Thiên hắn chẳng có chút giao tình họ hàng thân thiết gì với Phi Tiên môn

cả, mấy năm nay cũng không màng sống chết của bọn họ, chỉ xem như không

tồn tại.

Nào có hay bây giờ lại mang thêm phiền phức cho mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Nghe nói Phi Tiên môn này vượt quá

bổn phận, bọn ta cũng phẫn nộ vô cùng, không biết tộc lão muốn xử lí bọn họ

thế nào?”

Biểu hiện của hắn làm U Thiểm rất hài lòng.

Đây mới là con chó đạt chuẩn.

U tộc và Thiên U Kim Giác Sư đều cùng từ kỷ nguyên thứ hai đến, lại cùng tu

luyện Ngự Thiên thuật, đặc biệt là có cùng nguồn gốc.

Sau lần nhượng lại Thiên Sư cốc này, ngay khoảng thời gian đầu tiên hai Sư yêu

lão tổ đã đến U tộc cáo trạng.

Mấy cao thủ U tộc vốn định đích thân nổi trận lôi đình, thay Sư yêu tộc xả cơn

tức giận.

Cứ tùy ý phái mấy cao thủ đến Phi Tiên môn san bằng là được rồi, răn đe là

được.

Nhưng sau khi nghe đến Phi Tiên môn có một nữ nhân vừa thần bí vừa mạnh

mẽ, bọn họ cũng có phần do dự.

Tộc quần có thể ẩn náu sống từ thời Thượng cổ đến giờ đương nhiên không

phải là đám không biết gì.

Trước khi không có địch ý sâu sắc, bọn họ sẽ không tùy tiện làm bừa.

Thế là U Thiềm mới tìm đến Vu tộc.

Dự định mượn đao của Vu tộc để thăm dò sắc mặt nữ nhân đó, xem thử xem nội

tình Phi Tiên môn sâu đến nhường nào.

Một mặt khác cũng định kiểm tra xem độ trung thành của Vu tộc.

“Thiên Sư cốc là của Sư yêu, đây là số mệnh định sẵn.”

“Phi Tiên môn vốn không xứng vào Khư giới, đây cũng là số mệnh định sẵn.”

Hắn vừa nói xong lời này, Liêm Thiên lập tức hiểu ngay ý của hắn.

Trước mặt Phi Tiên môn chỉ có hai con đường, hoặc là cút khỏi Khư giới, hoặc

là bị tiêu diệt.

“Ta hiểu rồi.”

Hắn kính cân thề thốt: “Nhất định sẽ khiến ngươi và Sư tộc mãn nguyện.”

U Thiềm bĩu môi, dựng ba ngón tay lên.

“Ngươi chỉ có thời gian ba ngày.”

Sau khi hắn rời đi, Liêm Thiên lập tức mang theo mấy tế ti hỏa tốc đến Phi Tiên

môn.

Sau thời gian ba canh giờ ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy Thành ca.

Liêm Thiên không quen biết Khương Thành, nhưng năm tế ti đi cùng hắn lại

kinh ngạc hô lên.

“Khương tiên tri!”

“Ôi trời ơi, sao ngươi lại trở về rồi?”

“Trời ơi. Đúng là nhiều năm không gặp, không ngờ lại có thể gặp lại ngươi…”

“Chả trách Phi Tiên môn lần này lại đột nhiên mạnh mẽ lên.”

Khương Thành khẽ cười: “Đúng rồi, ta vốn qua một thời gian nữa sẽ đến Vu tộc

xem sao đây.”

Mấy tế ti kia mặt mừng hớn hở.

“Ha ha, tuy năm đó ngươi chỉ nấn ná lại có mấy ngay nhưng mọi người đều nhớ

cả.”

“Nếu như biết được đại tiên tri cũng trở về thì bọn họ nhất định sẽ rất vui.”

Nhìn thấy bọn họ mang dáng vẻ lâu ngày không gặp, sắc mặt Liêm Thiên có

phần không được vui.

Mấy tên tế tư này có phải đã quên mất mục đích của chuyến đi lần này rồi à, lại

dám chạy đến đây nhận thân à?”

Lại còn đại tiên tri là chức vị gì nữa đây?

Đã thông qua sự công nhận của ta chứ?

Đến cả Lam Đề tộc trưởng kia cũng bị bản thân mình ép đi rồi, một tế tư là

Minh Đồng khác kia cũng bị bản thân lấn quyền, huống hồ gì là một đại tiên tri

từ đâu đó?

“Đủ rồi!”

Một tiếng hét của hắn đã phá tàn bầu không khí vốn đang ấm êm.

“Hóa ra ngươi chính là Khương Thành?”

Hắn từng nghe qua cái tên này.

Năm đó nếu không phải vì nể Khương Thành thì Vu tộc cũng sẽ không đưa Phi

Tiên môn theo cùng.

Thành ca gật đầu: “Không sai, ngươi là?”

“Ta là ai ngươi không cần biết.”

Liêm Thiên căn bản không muốn có day dưa gì với tên này, phát tay áo một

cách mất kiên nhẫn.

“Bây giờ Phi Tiên môn các ngươi nghe mệnh lệnh của ta đây.”

“Hả?”

Thành ca há hốc mồm, vẻ mặt hoang mang.

Còn chưa chờ đến lúc hắn thể hiện cảm xúc của mình, Liêm Thiên đã tự mình

tuyên bố mệnh lệnh của mình.

“Đầu tiên, Phi Tiên môn các ngươi phải đi khỏi Thiên Sư cốc.”

“Thứ haim các ngươi phải chào đó Thiên U Kim Giác Sư trở về, đồng thời phải

xin lỗi và bồi thường đầy đủ vì lần mạo phạm này, thành ý phải đủ, phải để đối

phương hài lòng.”

“Sau khi làm hết tất cả những chuyện này, các ngươi có thể bình an rút khỏi

Khư giới.”

“Hả?”

Cằm của Thành ca suýt chút không thể trở về chỗ cũ được nữa.

Tên này là ai thế?

Vừa lên đã ra lệnh cho bản thân một cách đương nhiên, bảo bản thân đầu hàng,

bồi thường, xin lỗi, ủa gì hay quá vậy?

Hắn thậm chí còn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn đám người Nguyên

Chân và Mông Thuần nữa.

“Hóa ra mấy năm nay Phi Tiên môn là bộ hạ của Vu tộc à?”

Mọi người lắc đầu: “Không phải đâu.”

“Ồ, vậy ta yên tâm rồi.”

Thành ca gật đầu, lúc này mới lại lần nữa nhìn đám người Liêm Thiên.

“Chuyện của Phi Tiên môn bọn ta không cần ngươi phải nhọc lòng.”

Nói xong hắn liền xua tay.

“Tiễn khách đi!”

Sắc mặt của Liêm Thiên chợt sa sầm xuống.

Chỉ một Phi Tiên môn nhỏ nhỏ mà lại dám không nể mặt mình?

“Há lại có cái lí này, các ngươi thế này là muốn mang the mấy triệu môn đồ của

Phi Tiên môn chết chung ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK