Dịch Hoài lập tức nổi giận, tuy nhiên còn chưa đợi hắn phát điên lên thì đã bị
những người khác chen lên đẩy về sau.
“Thực lực của ta bày ra đó kìa, ai không phục thì cứ đến so tài một trận đi!”
“Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ?”
“Vì tranh giành vinh dự cho Huyền Thần, cơ hội này ta tuyệt đối sẽ không
nhường đâu, ai cũng đừng hòng giành!”
“Có thể thực lực của ta không nằm trong nhóm mười người đứng đầu, nhưng
thần thông kia của ta thì các ngươi đều biết rõ mà, bàn về sức tấn công thì ở đây
có ai hơn ta được chứ?”
Hết cách rồi, tám suất thật sự quá ít, mọi người thì lại nhiệt tình hăng hái muốn
xuất chiến như thế, quả thực rất là khó chọn.
Ngoài Cảnh Hồi và Văn Hải ra thì cũng chỉ có Biên Dược của Thiên Tiêu bộ và
Kim Tranh của Thiên Nguyên bộ là miễn cưỡng được mọi người công nhận mà
thôi.
Bốn suất còn lại suýt nữa đã khiến cho hàng trăm Huyền Thánh cửu trọng ở đây
ra tay đánh nhau.
Còn về bốn tuyển thủ ở trong sân thì đợi gần nửa canh giờ, chẳng có việc gì
làm.
Ôn Trì cũng sắp mất kiên nhẫn.
“Không phải nói đến đây để vượt ải à?”
“Sao nhìn chúng ta cứ giống như mấy con khỉ bị trêu đùa thế, đương không lại
bị nhiều người vây xem như vậy?”
Lịch Đường cũng rất không thoải mái.
“Đừng nói là Di cố ý trêu chọc chúng ta đấy nhé?”
Nàng không khỏi nhìn về phía hai người còn lại đang ở đây.
Thu Vũ Tuyền đã ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện được một khoảng thời gian
rồi.
Nơi này đối với nàng giống như không phải là đấu trường ồn ào huyên náo
tiếng người mà là một cái động phủ tĩnh thất, mọi người xung quanh cũng như
không hề tồn tại.
Còn Khương Thành thì ca này cũng nhắm hờ hai mắt giống thế.
Chỉ là đổi cái tư thế sang nằm mà thôi.
Hắn nằm trên ghế dựa chợp mắt cũng được một lúc lâu rồi.
Lịch Đường không có cách nào hiểu nổi mạch não của hắn, nhưng may mà lúc
này tám tuyển thủ ở bên kia cuối cùng đã được chọn ra.
Khi nhóm người Cảnh Hồi và Văn Hải nối đuôi nhau vào sân, hai bên sân bùng
nổ những tiếng hò reo hoan hô như núi gầm biển hú vậy.
“Đến rồi!”
“Đó là tộc trưởng của Thiên Thắng bộ bọn ta đấy!”
“Đệ nhất cao thủ của Thiên Nguyên bộ bọn ta cũng ra sân rồi!”
“Đánh tan tác cái đám dư nghiệt của Khí tộc đi, cho bọn chúng biết mặt nào…”
“Rốt cuộc trận này thi cái gì nhỉ?”
Nghi vấn của mọi người rất nhanh đã được làm sáng tỏ.
Khi tám người này bước vào trong sân, bóng dáng của mười hai người trên bệ
cao cũng đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Giây tiếp theo, cả hai bên lần lượt xuất hiện trên hai cái thùng.
Phía trước mỗi cái thùng cũng xuất hiện một đĩa tròn giống như thủy tinh vậy.
đĩa tròn kia khoảng chừng bảy thước, nửa trong suốt, xung quanh còn lờn vờn
những ánh hào quang, trông có vẻ khá huyền diệu.
Thành ca cuối cùng cũng ngồi dậy từ chiếc ghế nằm.
Hắn liếc mắt nhìn vị trí mình đang đứng, lập tức bắt đầu than phiền.
“Cái gì thế này?”
“Sao ca lại xuất hiện trong cái thùng rồi?”
“Di làm việc chẳng có phong cách gì cả, không nho nhã chút nào.”
Lúc trước đứng bên dưới nhìn thấy hai cái thùng này, hắn cũng chẳng có cảm
giác gì mấy.
Nhưng bây giờ bản thân ở bên trong thùng, đừng nói là bốn người, dù cho là
bốn mươi người cũng vẫn thoải mái tung tăng được.
“Chúng ta phải vượt ải như thế nào?”
Ôn Trì mới vừa hỏi câu này thì bên tai của tất cả mọi người bỗng nhiên vang lên
một tiên âm thần bí khó dò.
Rõ ràng không thuộc về bất cứ loại ngôn ngữ nào bản thân từng biết, nhưng mọi
người trong phút chốc lập tức hiểu ra quy tắc của trận tỉ thí này.
“Trận thi đấu này lại là như thế á?”
“Mỗi người dốc toàn sức tấn công vào cái đĩa tròn kia một lần?”
Tám người ở trong cái thùng đối diện đã sớm biết được nội dung cuộc thi nên
cũng không kinh ngạc gì mấy.
Còn Lịch Đường và Ôn Trì ở bên này thì lập tức giậm chân, bày tỏ bản thân cực
kỳ không vừa lòng.
“Như vậy thì bất công quá?”
“Dựa vào đâu mà số lượng người của các ngươi gấp đôi bọn ta chứ?”
“Vậy thì còn đấu cái gì nữa?”
“Trực tiếp tuyên bố các ngươi chiến thắng luôn cho rồi, cái loại cửa ải thiên về
một bên kiểu này có ý nghĩa gì hả?”
Đám người Kim Bột và Ngân Trí ở ngoài sân cũng ầm ĩ theo.
“Quá vô lý rồi.”
“Rõ ràng là đang giúp cho bên kia mà.”
Sắc mặt của Bạch La Chân cũng rất khó coi.
Tuy nhiên nàng hiểu được, bây giờ nói cái gì thì đều đã muộn rồi.
“Di vốn là bên phía của bọn chúng mà, giúp đám người bên đó cũng bình
thường thôi.”
“Hơn nữa tên đã lên nỏ, không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể cố gắng thi đấu
tiếp thôi.”
“Mong rằng Khương hiền giả và Thu Vũ Tuyền có thể tạo ra kỳ tích một lần
nữa.”
Nàng biết Ôn Trì và Lịch Đường cũng rất mạnh.
Nhưng hai thần tử này chỉ là hơi mạnh hơn những Huyền Thánh cửu trọng bình
thường như bọn họ một chút mà thôi, chứ không phải là chênh lệch hẳn cả cấp
bậc.
Ít nhất thì ở phương diện sức tấn công này, sức của bọn họ đánh ra không được
bằng hai người.
Chỉ có thể trông chờ vào hai biến số là Khương Thành và Thu Vũ Tuyền mà
thôi.
Trên mặt của Tân Linh hiện lên một tia vui mừng.
“Có phải Khương hiền giả đã đoán được sẽ có cục diện này nên mới cố ý chỉ
chọn bốn người xuất chiến thôi không?”
Mọi người ngẫm nghĩ kỹ lại, đúng rồi còn gì.
Bây giờ nhân số chênh lệch với đối phương là bốn, nếu như ban nãy phái chín
người lên đó, vậy chênh lệch sẽ thành chín rồi.
Đến lúc đó Thu Vũ Tuyền và Khương Thành bắt buộc phải nghĩ cách cứu vãn
cái sự chênh lệch chín người này.
Nếu như phái mấy trăm người, vậy thì khỏi thi thật luôn rồi.
Trong nhất thời, sự kính nể của mọi người với Thành ca lại cuồn cuộn như nước
sông.
“Khương hiền giả đúng là nhìn xa trông rộng mà!”
“Tính toán chuẩn xác là đây chứ đâu.”
“Tâm tư của Di, đã sớm nằm trong dự đoán của hắn…”
Khương Thành ở tít trong cái thùng phía xa không hề hay biết đang có một trận
tâng bốc từ đằng xa dành cho hắn.
Bây giờ trong tai hắn chỉ nghe thấy tiếng cười vui sướng, lời chế giễu và cả
những hoan hô trước truyền đến từ chỗ ghế khán giả của tám bộ tộc lớn kia.
“Ha ha ha, thắng rồi, thắng rồi!”
“Tám chọi bốn, hơn nữa còn chỉ đọ sức tấn công thôi, chúng ta thắng chắc rồi!”
“Biết ngay là Huyền Thần sẽ không để chúng ta chịu thiệt thòi đâu mà.”
“Ha ha, ngươi nhìn bốn tên kia đang đực mặt ra kìa.”
“Bàn về sức tấn công, “Thất Tinh Thiên Dẫn Quyết” của đệ nhất cao thủ Ngân
Phá Tiên tộc ta xưng thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất chứ!”
“Chưa chắc đâu nhé, “Tứ Điệp Tật Không Trảm” của tộc trưởng Văn Hải bọn ta
cũng không thua kém đâu…”
Nghe bọn họ nói cứ như biết rõ tường tận, Lịch Đường và Ôn Trì càng không có
tự tin.
Hai người chỉ có thể nhìn về phía Khương Thành.
“Chúng ta nên ứng đối làm sao đây?”
Bây giờ Thành ca cũng rất đau đầu.
Bởi vì bây giờ hắn ở trong cái thùng này, không chỉ có đạo bị hạn chế mà đến cả
căn nguyên cũng bị ngăn cách.
Mặc dù hắn vẫn còn rất nhiều huyền văn, nhưng gốc rễ của nguyên thuật là căn
nguyên.
Không có căn nguyên, nguyên thuật tứ bách trọng mà trước mắt hắn chắc ăn
nhất cũng không dùng được.
Điều này khiến hắn không thể không âm thầm khinh bỉ Di, ngươi đúng là mất
lịch sự quá đi thôi.
Nếu đã như thế, vậy cũng đừng trách ca đây sau này không từ thủ đoạn.
“Đừng lo lắng, các ngươi cứ phát huy như bình thường là được.”
Câu nói này cũng không thể mang lại chút tự tin nào cho Ôn Trì và Lịch Đường.
Mà lúc này, tám con người ở trong cái thùng phía đối diện cũng bắt đầu hành
động.
Người ra sân đầu tiên là Biên Dược của Thiên Tiêu bộ.
Chỉ thấy người này bước ra khỏi đám người, tay phải chậm rãi giương lên, một
cái chùy lớn màu đen sì dần được hiện ra.
Ngoài sân cũng từ từ yên tĩnh lại, không biết đã có bao nhiêu người nín thở
ngưng thần, bợ tim chăm chú nhìn vào từng động tác của hắn.
Hai tay của Biên Dược cầm lấy chùy, chậm rãi giơ lên qua đỉnh đầu.
Huyền lực của Huyền Thánh cửu trọng khắp toàn thân ngưng tụ lại, huyền văn
thập bát trọng hoàn toàn sáng lên.
Bỗng chốc, phía trên không của chiếc thùng giống như chìm vào đêm tối.
Một tia chớp xé rách đêm đen.
Lúc màn đêm có lại được ánh sáng, đĩa tròn thủy tinh ở phía trước cũng truyền
đến một tiếng vang trầm đục.