Gì cơ?
Cho lão già kia đi thay ngươi hả?
Ngươi nghĩ hộ pháp của Ngự La thánh địa bọn ta là gì?
Đại trưởng lão của Phi Tiên môn là cái thá gì, sao có thể đánh đồng với Ngự La
thánh địa ta?
Đừng nói là hộ pháp, e rằng hắn còn chẳng có tư cách chen chân vào làm trưởng
lão ngoại môn của bọn ta cũng nên.
Bọn họ hơi nghi ngờ rằng Khương Thành đang bỡn cợt mình.
“Đã nể mặt ngươi mà ngươi chẳng biết xấu hổ…”
Khánh Việt vừa mới bắt đầu nổi đoá đã bị tiếng gào khóc của Ngộ Sơn cắt
ngang.
“Sư tôn! Đừng bỏ rơi ta!”
“Từ trước đến nay đồ nhi luôn một lòng trung thành với ngươi, chỉ muốn vĩnh
viễn được theo hầu bên cạnh ngươi, không bao giờ muốn chia ly dù chỉ một
giây!”
Ngộ Sơn nhận ra Khương Thành chính là “Vị diện chi tử” từ lâu rồi, chưa nói
đến việc hắn không biết gì về thực lực và nội tình của Ngự La thánh địa, nếu
biết thì hắn cũng chẳng muốn đi.
Lão già ôm đùi Thành ca một cách điêu luyện, nước mắt nước mũi ngắn dài,
hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt suy sụp của những người xung quanh.
“Ta không muốn làm cái chức hộ pháp ghẻ của Ngự La thánh địa gì đó.”
“Dạo này đồ nhi đã làm chuyện không tốt gì ư, sao lại phải nhận hình phạt đi
đày thế này…”
Gì, gì cơ?
Đám Khánh Việt và Vô Hoàn nghi ngờ không biết liệu mình có nghe nhầm hay
không.
Coi chức hộ pháp của Ngự La thánh địa ta giống với việc bị lưu đày á?
Đoan Phong và Thiên Hợp cũng cực kỳ cạn lời.
Đôi thầy trò này ngu si dốt đặc đến mức nào đây?
Sống đến tận giờ đúng là một kỳ tích!
May mà bên cạnh còn có các trưởng lão Diệu Du và Xung Vi.
“Ngộ Sơn trưởng lão, dù sao Tiên Võ châu cũng là trung tâm của Tiên Cực lục
địa mà.”
“Nghe nói khí tiên nguyên và quy tắc căn nguyên ở bên ấy dồi dào hơn bên này
nhiều, càng không phải nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đâu.”
“Ngươi qua đó làm hộ pháp cũng có nhục nhã gì đâu, vẫn xứng với thân phận
của ngươi mà…”
“Xứng cái rắm!”
Ngộ Sơn phản bác họ, lập tức đổi sắc mặt, bắt đầu chửi ầm lên.
“Cái thánh địa phế thải của họ sao có thể sánh bằng Phi Tiên môn ta?”
“Nơi đây có Khương chưởng môn vĩ đại, bên ấy có cái gì?”
“Huống hồ ta đường đường là đại trưởng lão, nhân vật đứng thứ hai,… ba Phi
Tiên môn, chạy sang bên kia làm nhân vật thứ năm, thứ sáu. Bản thân ta bị
giáng cấp thì chẳng sao, nhưng nó lại kéo theo việc thể diện của Phi Tiên môn
bị giảm sút!”
Khương Thành vuốt cằm ngẫm nghĩ một chốc, nghe cũng có lý đấy.
Ngộ Sơn là đại trưởng lão, nếu sang làm Ngũ hộ pháp của Ngự La thánh địa thì
bên ấy lại được đề cao quá.
“Vậy thay bằng người khác đi, ai tình nguyện đi lưu đày, à không… Đi làm hộ
pháp?”
Khi chạm phải ánh mắt hắn, đám Trường Dương, Trường Linh lắc đầu lia lịa.
“Bọn ta không muốn đi.”
“Ta vẫn muốn theo hầu bên cạnh sư tổ.”
Đùa hả, đi theo Khương sư tổ có thể ké cơ duyên đạo hạch, mấy tháng nữa sẽ
thành tập thể Thánh Chủ thôi.
Qua Ngự La thánh địa có thể là được thế không?
Đám Diệu Du, Xung Vi lắc đầu như trống bỏi.
“Khương chưởng môn, bọn ta sống ở đây rất ổn, chưa từng muốn rời đi.”
“Đúng vậy, bọn ta chỉ theo ngươi, không muốn làm thủ hạ của kẻ khác.”
Bọn họ không muốn đi là vì ở Phi Tiên môn rất thoải mái.
Là lão đại ở Thương Lan đại lục, không ai dám chọc vào, chẳng gặp mối nguy
nào.
Khương Thành, Ngộ Sơn chẳng quản lý gì, buông thả đến mức loạn cào cào.
Kiếm đâu ra môn phái tốt thế này?
“Lý nào là vậy! Các ngươi thật lớn mật!”
Khánh Việt bùng lửa giận.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngự La thánh địa của ta ban thiên ân, sắc phong ngươi làm hộ pháp thứ năm,
ngươi không cảm tạ ân đức thì thôi, ngược lại còn chướng mắt bới lông tìm vết?
Hơn nữa không riêng gì Khương Thành mà cả đồ tử đồ tôn của hắn cũng khinh
thường Ngự La thánh địa?
Thậm chí đám môn hạ Đạo Thần còn tỏ vẻ chán ghét.
Đúng là trò cười lớn của thiên hạ!
Hắn cảm thấy nếu mình không tỏ ra cứng hơn thì uy danh của thánh địa sẽ bị
mất sạch.
Vậy nên hắn bộc phát uy áp của bậc Thánh Chủ, lạnh lùng quét mắt nhìn từng
người đang có mặt ở đây.
“Xem ra đám ngu xuẩn các ngươi hoàn toàn không biết gì về uy danh của Ngự
La thánh địa ta.”
“Thánh địa ta không chỉ được toạ trấn bởi tám mươi bảy Thánh Chủ mà còn có
năm vị Thánh Chủ đỉnh phong thần uy cái thế, chỉ một người cũng đủ sức san
bằng Phi Tiên môn bọn ngươi!”
“Về phần tổ sư sáng lập ra môn phái ta, nói ra sẽ doạ các ngươi sợ vỡ mật!”
“Lão nhân gia chính là một trong số bảy Thánh Tôn của Tiên Võ châu, Nguyên
Ly Thánh Tôn!
“Phi Tiên môn các ngươi có tư cách gì để so sánh với bọn ta?”
Sau khi xả xong cơn giận, hơi thở của hắn có phần phập phùng, trừng mắt nhìn
Khương Thành một cách hung hăng.
Bốn Thánh Chủ đứng cạnh hắn cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ngạo nghễ.
Sợ chưa?
Giờ thì các ngươi đã biết mình đang đối mặt với thế lực khổng lồ nào chưa?
Những lời Khánh Việt nói ra có vẻ rất hiệu quả.
Sau khi biết sức mạnh thực sự của Ngự La thánh địa, rất nhiều trưởng lão Phi
Tiên môn đang có mặt trong điện biến sắc.
Đám Trường Dương, Trường Linh tỏ vẻ nghiêm trọng.
Thế thì khó chơi rồi đây.
Tại sao một thánh địa hùng mạnh như vậy bỗng nhiên tìm tới Phi Tiên môn nhỉ?
Chẳng lẽ họ đang nhắm vào chúng ta?
Thậm chí đám Diệu Du và Xung Vi còn tỏ vẻ lo sợ ra mặt.
Vừa rồi còn hạ thấp thánh địa này, về sau có bị trả thù không đây?
Nhưng trong số những người ấy không bao gồm Khương Thành và Ngộ Sơn.
Thành ca có hệ thống trong tay, Tiên Mẫu cũng chẳng ép được hắn.
Về phần Ngộ Sơn, người ta gặp cả Cổ Thánh rồi, có là Thánh Tôn thì cũng xếp
sau thôi.
“Thì ra Ngự La thánh địa của các ngươi còn có một Thánh Tôn?”
Khánh Việt kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên rồi, lão nhân gia là sư tôn của ta!”
Hắn đang đợi Khương Thành để lộ vẻ hoảng sợ, sau đó vội vàng xin lỗi hắn và
toàn bộ Ngự La thánh địa, giãi bày rằng bản thân có mắt không tròng nên mới
mạo phạm, cầu xin được tha thứ, vân vân mây mây,…
Song câu nói tiếp theo của Khương Thành lại khiến hắn mông lung.
“Nếu người lớn nhất ở Ngự La thánh địa là Thánh Tôn thì chắc hẳn hắn là kẻ có
địa vị tương xứng với ta nhỉ.”
“Đã cử ra một tên lâu la tép riu như ngươi mà còn chỉ đích danh bắt ta tiếp
kiến?”
“Tại sao sư tôn ngươi không đích thân tới đây, coi thường Phi Tiên môn ta ư?
Các ngươi có biết phép tắc không hả?”
Ca mất hết hứng thú rồi.
Hắn liếc sang Ngộ Sơn, cảm thấy địa vị hắn vẫn cao hơn chút.
Rồi lại nhìn qua đám Trường Dương, Trường Linh.
Không được, dù sao cũng là nhân vật chủ chốt của một môn phái, mục tiêu phải
đối xứng với hộ pháp của bên kia.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên đám Diệu Du, Xung Vi.
“Có thể coi đây là cuộc gặp mặt giữa tầng lớp cấp cao của hai đại tông môn, vâỵ
nên các ngươi hãy chịu trách nhiệm giao thiệp đi.”
“Người ta lặn lội đường xa đến đây, phong trần mỏi mệt không sung sướng gì,
lát nữa nhớ bày một bàn tiệc, đừng để người ta nói Phi Tiên môn ta không có
phép tắc.”
Nói xong, ca định rời đi luôn.
Khánh Việt có nằm mơ cũng không ngờ mình đã tiết lộ thân phận Thánh tử
nhưng cũng không nhận được sự sùng bái và kính trọng, trái lại còn bị coi
thường.
Sao hắn có thể chịu đựng điều này chứ?
“Đứng lại!”
Thánh giới của hắn đã được giăng ra, có dấu hiệu có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của đám Vô Hoàn đứng bên người hắn cũng rất khó coi.
Trong mắt bọn họ, Phi Tiên môn hoàn toàn không xứng được so sánh với Ngự
La thánh địa.
Cho ngươi làm hộ pháp đã là nể mặt ngươi rồi.
“Ngươi to gan thật đấy!”
“Đối mặt với sắc phong từ thánh địa ta, chẳng những không khấu đầu cảm tạ
thiên ân, trái lại còn tìm mọi cách đùn đẩy và hạ thấp nó, đúng là chẳng biết
điều!”
“Ngươi định không uống rượu mời, muốn uống rượu phạt phải không?”