giết chóc liền như thể đã bị yểm Thuật Định Thân.
Đột nhiên, tất cả đóng băng tại chỗ.
Mọi người đều không kiểm soát được mà trợn tròn mắt.
Ngân Phong điện chủ đứng đầu cũng há miệng ngạc nhiên.
Hắn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
“Ngươi vừa nói ai vậy?”
“Khương Thành.”
Nhìn phản ứng của họ, trong lòng Mâu Vũ âm thầm buồn bực, chẳng lẽ tất cả
bọn họ đều biết Khương Thành?
Hắn ta nổi tiếng ở Huyền tộc đến vậy sao?
“Các ngươi đang nói đến Khương Thành nào vậy?”
Nội tâm Ngân Phong vô cùng kích động, nhưng không nóng nảy nhận nhau.
Lỡ đâu là một Quy Lai Tiên nào đó tiết lộ tên của Khương hiền giả cho Thiên
Khu các thì sao?
Huống chi có rất nhiều người trùng tên trên thế giới này.
Những người khác của Ngân Huyền tộc cũng nóng lòng hỏi.
“Đúng vậy, là Khương Thành nào, mau nói đi!”
“Nếu ngươi dám nói dối giả mạo, bọn ta sẽ không tha thứ!”
Khương Thành nào?
Mâu Vũ, cùng với nhóm Giáng Hàn đưa mắt nhìn nhau, còn có thể là ai?
Chỉ có thể ngập ngừng thăm dò: “Khương Thành, chưởng môn của Phi Tiên
Môn.”
“Phi Tiên Môn gì?”
Nhóm Ngân Phong đang cực kỳ kích động không hẹn mà cùng cau mày.
Lúc Thành Ca đã ở Huyền giới cũng chưa bao giờ tiết lộ thân phận cũng như
môn phái của mình ở Tiên giới, cho nên hiển nhiên là bọn họ không biết Phi
Tiên Môn.
“Chưa bao giờ nghe nói về nó.”
“Xem ra đó không phải là người mà bọn ta biết.”
Nhìn thấy bọn họ lại tỏa ra sát khí, Giáng Hàn vội vàng hét lên: “Hắn còn là Đại
Đế của Thương Long tộc.”
“Cũng chưa bao giờ nghe nói.”
“Cái gì mà Thương Long tộc, chưa bao giờ nghe thấy.”
Người Huyền tộc rất bài ngoại, hiểu biết rất ít về Tiên giới.
Bọn họ cùng lắm cũng chỉ biết ở Tiên giới bên kia có Yêu giới, nhưng trong nội
bộ Yêu giới có những tộc nào, đa số người ở Huyền giới đều lười tìm hiểu.
“Có vẻ như người mà bọn họ nói đến không phải là cùng một người.”
“Phí công kích động một hồi, bọn họ phá hủy Thần Thụ, vẫn là nên giết hết!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các cao thủ của Huyền tốc lại một lần nữa tế xuất
Huyền Văn.
Mạch Phong cũng vội nói: “Khương Thành đó, còn là đệ nhất ma đầu của Lục
giới, kiếp tâm Khương Thành đó, các ngươi đều chưa nghe nói đến hắn sao?”
Hắn không thể không nhắc đến “cách gọi khinh miệt” mà kẻ thù đặt cho Thành
Ca.
Nhưng nó vẫn không có tác dụng.
“Lộn xộn cái gì vậy?”
“Chưa từng nghe thấy thì thế nào chứ?”
“Ta nghĩ chuyện này là đang chơi bọn ta thì có, chết tiệt!”
Huyết Dương Đại Đế ở gần đó suýt nữa đã cười đến chết.
“Ha ha ha, Thiên Khu các các ngươi bị điên rồi đúng không?”
“Vậy mà lại sử dụng Khương Thành để trấn áp người Huyền tộc? Ai đã truyền
cảm hứng cho bọn họ vậy?”
Các vị Chuẩn đế khác của Thánh Tinh các cũng cực kỳ vui mừng, giống như
dùng thanh kiếm của triều đại trước để giết quan của triều đại này vậy, thật sự
quá buồn cười.
“Ha ha ha, tên đó hoành hành ngang ngược ở Tiên giới, nhưng đây là Huyền
giới, người ta căn bản là chưa bao giờ nghe nói về hắn ta có được không?”
“Thiên Khu các các ngươi đúng là mơ cao thật mà, thực sự nghĩ rằng tên tuổi
của hắn ở đâu cũng tốt hay sao?”
“Đúng là lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử mà, có thể hiểu được, ha ha
ha…”
Nhìn thấy đám người Ngân Huyền tộc càng thêm tức giận, Mâu Vũ và Giáng
Hàn, Mạch Phong khóc không ra nước mắt, chuyện này là sao vậy.
Những người này rõ ràng là biết Khương Thành.
Chỉ là do bản thân không thể nói danh tính và sự tích của hắn ở Huyền giới,
không thể chứng minh điều đó, vì vậy không thể nào khớp được với người mà
đối phương biết biết.
Nếu sớm biết vậy thì trước khi khởi hành, nên nói chuyện với hắn nhiều hơn,
hỏi nhiều thứ hơn!
Chỉ tiếc là khi đó mọi người đều cho rằng hắn đang nói dối, không coi trọng nó.
Bây giờ thì hay rồi, hối hận tới phát điên.
Trong tình thế cấp bách, Mâu Vũ chỉ có thể hy sinh đòn sát thủ của mình - súng
nước.
Rồi thấy nàng giơ cao khẩu súng bắn nước, vội vàng nói: “Đây là tín vật mà hắn
đưa cho bọn ta, hắn nói rằng hắn có quen với đại điện chủ Ngân Trí.”
Nhìn thấy cây súng nước, Huyết Dương Ma Đế ở bên cạnh cười to hơn.
“Mâu Vũ ngươi đang định làm gì?”
“Lấy ra một thứ đồ rác rưởi như vậy để làm nhục Ngân Huyền tộc cao quý à?”
“Có bảo vật gì mà người ta chưa thấy à?”
“Ngân Phong điện chủ, ta thấy họ đang làm nhục ngươi đó, tuyệt đối không thể
tha thứ…”
Còn những người thuộc Ngân Huyền tộc bên kia cũng bùng lên sự tức giận như
vậy.
“Giết!”
“Đừng nói những điều vô nghĩa với bọn họ nữa!”
“Nàng ta chỉ là đang trì hoãn thời gian, nghĩ cách để trốn thoát thôi.”
Tuy nhiên, lần này, biểu cảm của Ngân Phong điện chủ đã thay đổi.
Hắn đột nhiên hét lên: “Tất cả đều im hết cho ta!”
“Tất tả dừng tay!”
Hắn run rẩy giơ cao tay phải, nhưng tầm nhìn của hắn luôn hướng về cây súng
nước kia, không hề chệch hướng.
Ánh mắt khiếp sợ tới không gì sánh bằng, đồng thời tràn ngập sự nghi ngờ sâu
sắc.
Những người khác của Huyền tộc chưa nhìn thấy khẩu súng nước này, nhưng
hắn đã nhìn thấy nó.
Đó là trăm triệu năm trước, mấy vị lão tổ tiên của bốn tộc đột nhiên tập hợp lại.
Trong đó có Bạch Vô Khải - đại điện chủ đời thứ ba của Bạch Huyền tộc, Mục
Vi - đại điện chủ đời thứ hai của Hắc Huyền tộc, Kim Khao - đại điện chủ đời
thứ đời thứ tư của Kim Huyền tộc và Ninh Chi Lâm - đại điện chủ đời thứ đời
thứ bảy của Ngân Huyền tộc.
Những người này đều là kì tài mà ông trời ban tặng, đã đóng một vai trò cực kỳ
quan trọng trong việc hình thành và phát triển hệ thống tu luyện của bốn Huyền
tộc lớn.
Sự trở lại của họ đã gây ra một sự chấn động trong toàn bộ Huyền giới, vô số
người vội vàng kể cho nhau nghe.
Sau khi xuất hiện trước công chúng, Ngân Phong trở thành một nhân vật quan
trọng của Ngân Huyền tộc, đã được mấy vị lão tổ triệu tập cùng với nhóm Kim
Bột, Ngân Trí, Hắc Nhạc, Tân Linh.
Lúc nhận được sự tiến cử cũng được thông báo tin buồn về sự mất tích của
Khương hiền giả.
Ngoài ra, có một chi tiết khác khiến hắn ấn tượng.
Đó là khi lão tổ Bạch Vô Khải của Bạch Huyền tộc đang nói chuyện thì vẫn
luôn nghịch với một món đồ chơi nhỏ.
Mà những vị lão tổ khác, vào thời điểm đó, cũng thỉnh thoảng làm như không
có mà nhìn vào món đồ chơi kia, trông vô cùng sốt ruột.
Chi tiết này không chỉ hắn mà cả nhóm Ngân Trí có mặt tại thời điểm đó cũng
nhận ra.
Mà Lê Hàn Ngọc của Bạch Huyền tộc cũng được phá lệ triệu tập vào thời điểm
đó, không thể nhịn được mà trực tiếp đặt câu hỏi.
Tuy nhiên Bạch Vô Khải và các lão tổ khác không nói rõ ràng, chỉ nói đó là một
bảo vật có liên quan mật thiết đến số phận của Huyền giới trong tương lai.
Sau đó Ngân Phong, Ngân trí còn tự mình đoán thử, nhưng thực sự không thể
nhìn ra nó có cái gì đặc biệt.
Mà bây giờ, hắn lại nhìn thấy món đồ chơi nhỏ đó.
Giống hệt như cái trong tay Bạch Vô Khải cầm lúc đó!
“Thứ này để làm gì?”
Hắn nhìn chằm chằm Mâu Vũ, lần này nếu không kiểm tra rõ ràng thì hắn nhất
định sẽ không tùy tiện ra tay.
“Ta không biết.”
“Ngươi cũng không biết? Vậy làm thế nào mà ngươi có được nó?”
“Khương Thành đã đưa nó cho ta.”
Mâu Vũ có thể thấy từ đôi mắt vội vàng của hắn rằng khẩu súng nước có ý
nghĩa như thế nào.
Có vẻ như tên kia không có nói dối!
Khương Thành, lại là Khương Thành?
Nhịp tim của Ngân Phong điện chủ tăng nhanh trở lại.
Không lẽ Khương Thành mà nàng nói thực sự là Khương hiền giả mà mình biết
kia?
“Thiên Khu các đi theo ta, ta sẽ đưa các ngươi đến gặp đại điện chủ!”
Nghe những lời này, Mâuu Vũ và nhóm Giáng Hàn, Mạch Phong đều mừng như
điên.
Cái gì?
Còn có thể như vầy sao?
Huyết Dương Ma Đế ở bên cạnh mặt đầy kinh ngạc.
“Chuyện này, Ngân Phong điện chủ, chuyện này có chút không hợp lẽ thường
rồi đúng không?”
“Bọn họ đã phá hủy Thần Thụ của các ngươi, loại người như vậy còn có thể giữ
lại sao?”
“Chỉ dựa vào một thứ đồ không ra gì như vậy, có phải giống như một trò đùa
không?”
Hắn không muốn Thiên Khu các có bất kỳ cơ hội chuyển mình nào, chỉ hy vọng
rằng Mâu Vũ sẽ sớm bị bắt giết ở đây.
Mà các cao thủ khác của Huyền tộc đang có mặt ở đây cũng không thể hiểu
được.
“Ngân Phong, chính xác thì có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đúng vậy, chỉ là một món đồ chơi mà lại đi làm phiền đại điện chủ sao?”