Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật đúng là ba vị Đạo Thánh kia.”

Thái Hoán Đạo Thánh đã không nhịn được đi lên phía trước xác nhận.

Bởi vì cái chết của ba vị Đạo Thánh kia có ý nghĩa quả thực quá to lớn.

Trong ba nghìn năm nay, ngoại trừ mười mấy vị Đạo Thánh bị Đạo Thần giết

chết ngay từ đầu ra, sau này Đạo Thánh chết trận của Thiên Cung cũng chỉ có

hai người mà thôi.

Hiện tại trận chiến của Phi Tiên Môn này đã vượt qua chiến tích của mười mấy

vực.

Điều này làm sao có thể không khiến người ta rung động chứ?

“Kì tích, thần tích mà!”

Hơn bốn mươi ngàn tên tiên nhân trong điện kia đã sắp bị chiến tích đáng sợ

này chấn động đến suýt nữa quỳ xuống rồi.

“Rốt cuộc chuyện này làm sao làm được vậy?”

“Phi Tiên Môn cũng mạnh mẽ quá rồi nhỉ?”

“Mới bao lâu chứ, còn chưa đến một ngày nữa!”

“Trong một ngày mà dễ dàng lấy tính mạng của ba vị Đạo Thánh, thu phục quân

đoàn Thiên Lang, hơn nữa không tổn thương chút nào… Đây là chuyện người

có thể làm được sao?”

“Còn có Tẫn Uy chủ tinh nữa!”

Có người lại nghĩ đến một cảnh tượng kì quái Tẫn Uy tinh đột nhiên rút lui

trước kia.

Lúc đó Ngọc Thông Đạo Tôn thề son thề sắt nói đó không phải là chuẩn bị cho

Phi Tiên Môn, mà là Thiên Cung có sắp đặt mới.

Mà hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng đã hiểu rõ là chuyện gì rồi.

“Xem ra, Tẫn Uy tinh thật sự đã bị Phi Tiên Môn đánh chạy đấy.”

“Nhưng mà chủ tinh mạnh mẽ như vậy. Sao có thể bị đánh chạy chứ?”

“Một tông môn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt ba tên Đạo Thánh, làm được chuyện

gì cũng không kì lạ nữa.”

“Trước kia Ngọc Thông là hoàn toàn đoán mò, thế mà lúc đó hắn còn nói chắc

như đinh đóng cột, thật sự nực cười đến cực điểm.”

“Hắn là người của Tịnh Trúc Tiên Phủ, những gì hiểu thì đã hiểu…”

Bản thân Ngọc Thông Đạo Tôn nghe thấy những sự chê cười không chút che

giấu này, mặt đen giống như đáy nồi.

Hắn rất muốn phản bác một chút, muốn moi ra chút khuyết điểm trong chiến

tích của Phi Tiên Môn.

Tuy nhiên ở trước mặt thi thể của ba tên Đạo Thánh bên địch, bất kì lời nói nào

cũng đều vô dụng.

“Khương lão tổ, Kỷ chưởng môn, Lâm phó chưởng môn!”

Lúc này Thái Hoán Đạo Thánh cũng đã không dám dùng góc độ bình đẳng để

đối đãi ba người này nữa.

Đối mặt việc đột kích chủ tinh tiêu diệt ba tên Đạo Thánh, hắn có phần không

dám tưởng tượng.

“Phi Tiên Môn các ngươi rốt cuộc làm sao làm được vậy, lúc đó tinh hà đã xảy

ra chuyện gì?”

Nếu như Cung Diệu tông bọn hắn gặp phải Phi Tiên Môn, sợ rằng bị diệt cũng

không biết bị diệt ra sao.

Hiện tại Thái Hoán Đạo Thánh cũng nghi ngờ liệu Phi Tiên Môn có phải là đã

thật sự ẩn giấu bốn vị Đạo Thánh không, lão đầu này cảm thấy bản thân vẫn nên

tôn kính một chút thì tốt hơn.

Tránh khỏi ngày nào đó một khi không cẩn thật thì sẽ bị diệt phái.

“Đây đều là bởi vì Khương…”

Kỳ Linh Hàm và Lâm Ninh đang muốn nói, đây là sức lực của riêng mình

Khương chưởng môn, không liên quan gì đến bọn ta.

Thành ca đã mỉm cười ngắt lời nàng.

“Ngay từ đầu ta đã nói rồi mà, nhiệm vụ này quá đơn giản.”

“Chỉ là một chút rắc rối nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi, chư vị vậy mà lại

phản ứng nhiệt liệt như vậy, thật đúng là tâng bốc Phi Tiên Môn bọn ta quá!”

“Thật ra không đáng nhắc đến đâu, khiến mọi người chê cười rồi…”

Ca này vừa thuần thục làm màu, vừa mừng rạo rực tra xét thu nhập của giá trị

thanh danh ở bảng điều khiển hệ thống.

Hơn bốn mươi ngàn người này không trở về, một đợt sợ hãi cộng thêm quỳ bái

mãnh liệt hiện tại lại đã tặng không cho hắn hơn mười tỷ điểm tiên nguyên.

Con đường tu luyện, chính là đơn giản tự nhiên như vậy.

Sau khi kiểm kê hết thu hoạch xong, Khương Thành lúc này mới bay đến Cao

Đài, nghiền ngẫm đứng ở trước mặt Ngọc Thông Đạo Tôn.

“Hiện tại, ngươi định chịu trách nhiệm thế nào?”

Hắn nói như vậy, mọi người mới đột nhiên nhớ lại câu nói vừa rồi kia của hắn.

Các loại phỏng đoán ác ý thêm cả bôi nhọ khi đó của Ngọc Thông Đạo Tôn,

Khương Thành hỏi hắn nếu như là vu khống thì có thể chịu trách nhiệm không.

Mà Ngọc Thông Đạo Tôn nói hắn có thể chịu trách nhiệm được trách nhiệm

này.

Cho nên hiện tại, Thành ca đã đến đây đòi nợ.

Đón lấy ánh mắt nhìn chằm chằm ý tứ sâu xa kia của hắn, vẻ mặt của Ngọc

Thông Đạo Tôn trở nên không tự nhiên.

Hắn cắn răng, định nói đùa cho qua.

“Ngươi đang nói thứ gì vậy, ta căn bản nghe không hiểu!”

Hắn đã hạ quyết tâm rồi, cho dù Khương Thành nói gì, hắn cũng đều từ chối

thẳng thừng càn quấy hắn.

Quả thực không được thì nói đó chỉ là một câu nói đùa.

Ngươi còn có thể chèn ép ta thế nào?

“Vậy sao?”

Khoé miệng Thành ca hơi nhếch lên.

Pháp Tắc không gian đột nhiên bao trùm ra.

Ngọc Thông Đạo Tôn nằm mơ cũng không ngờ rằng Khương Thành sẽ đột

nhiên ra tay, cây trụ đồ đằng hùng dũng lớn trong nháy mắt đã khiến hắn choáng

váng.

“Ngươi dám…”

Hai tên Đạo Tôn khác ở một bên vừa mới kinh hãi gọi ra tiếng, Ngọc Thông đã

bị kiếm đạo ý cảnh thập tam trọng chôn vùi.

Mà mọi người phía dưới cũng hoàn toàn không dám tin, Khương Thành vậy mà

lại dám ra tay với người của Tịnh Trúc Tiên Phủ.

Đó là tông môn cấp chúa tể có Đạo Thần trấn giữ đấy!

Ở Khiếu Mang vực, người của Tịnh Trúc Tiên Phủ hoàn toàn có thể ngang

nhiên đi lại, không ai dám đắc tội.

Càng đừng nói ra tay với trưởng lão của bọn họ.

Tuy nhiên Khương Thành đã làm như vậy.

Hắn căn bản không có ý định đấu miệng tranh luận với Ngọc Thông Đạo Tôn,

như vậy phiền phức biết bao?

Khi kiếm quang thu liễm lại, Ngọc Thông Đạo Tôn đã là quần áo rách nát máu

chảy ồ ạt.

Đây vẫn là kết quả Khương Thành cố ý thu tay, bằng không hắn sớm đã không

thể sống được rồi.

Tuy nhiên hắn lúc này, cách cái chết cũng không còn bao xa nữa.

Một thân kinh mạch bị Khương Thành thô bạo phong toả, không thể điều động

được một chút xíu tiên lực nào nữa.

Hồn hải cũng đã bị cưỡng chế trấn áp, chủ hồn ngay cả động đậy cũng không

được.

Trường kiếm ở tay phải của Khương Thành rủ xuống, tay trái đang bóp cổ hắn,

nhấc hắn lên giống như nhấc một bao tải nát.

Nhìn hai mắt Ngọc Thông Đạo Tôn tràn đầy giận dữ và sợ hãi, hắn lại lần nữa

mỉm cười.

“Ăn bừa nói bậy thì phải trả đại giá đấy, đạo lí này hình như ngươi không hiểu

nhỉ.”

Phải biết rằng, lần này Phi Tiên Môn đã lập chiến công ngập trở ở tiền tuyến

đấy.

Nếu như lần này không mang ba cỗ thi thể Đạo Thánh kia về, ngược lại sẽ bị

chụp lên tội danh cấu kết với Thiên Cung.

Cho dù Ma Hành tinh hà đã không còn kẻ địch nữa, với tính cách của Ngọc

Thông và Tịnh Trúc Tiên Phủ cũng vẫn sẽ nói đây là Thiên Cung cố ý phối hợp

với Phi Tiên Môn diễn kịch.

Chỉ là hơi động mồm mép đã khiến Phi Tiên Môn gặp phải kết cục thảm như

vậy, đơn giản biết bao?

Cho nên hiện tại…

“Khặc… Khặc…”

Miệng của Ngọc Thông Đạo Tôn kia ngoại trừ phun chút bọt máu ra, thì đã

không nói ra được một từ rồi.

Mà hai tên Đạo Tôn đến từ Tịnh Trúc Tiên Phủ khác lại là vừa kinh hãi vừa

giận giữ.

“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”

“Thật to gan, ngươi vậy mà lại dám ra tay với người trong Tiên Phủ ta!”

Khương Thành chậm rãi quay đầu qua, liếc nhìn hai người một cái.

“Nhìn tư thế này của hai người là định chịu trách nhiệm cho lời nói trước đó kia

của hắn sao?”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, hai người đã giống như nước đá xối đầu.

Đã đến bước này, bọn họ làm sao không nghe ra ý của Khương Thành chứ.

Ý chịu trách nhiệm này chính là chết!

Hai người bị doạ đến toàn thân run rẩy, cũng không còn dám phát ra một lời nào

nữa.

Mà tất cả mọi người dưới đài, lại là im lặng hết toàn bộ, không một ai lên tiếng,

càng không một ai quát mắng.

Tác phong bá đạo những năm này của Tịnh Trúc Tiên Phủ sớm đã khiến rất

nhiều người thầm bất mãn.

Sau khi dọa hai tên Đạo Tôn đó, tầm mắt của Khương chưởng môn đã rơi ở một

góc trên Cao Đài.

Ở bên đó, có một Tiên khí truyền tin vẫn luôn mở.

Hắn biết đối diện là ai.

Cũng biết người bên đó có thể nhìn thấy hết thảy việc xảy ra vào giờ này phút

này.

Thế là, hắn nhấc Ngọc Thông Đạo Tôn lên, thản nhiên đi đến ngay phía trước

Tiên khí truyền tin.

Chợt nhếch mép mỉm cười với bên kia.

“Các ngươi thì sao? Các ngươi có thể chịu trách nhiệm cho lời của hắn không?”

Tiên khí truyền tin sáng lên, nhưng lại không có chút hồi đáp nào.

Phảng phất như đối diện căn bản không có ai.

Tất cả mọi người có mặt đều biết, đối diện chắc chắn có người.

Chỉ là đối mặt với câu hỏi này của Khương Thành, toàn bộ đám đại nhân vật

chúa tể của Khiếu Mang vực kia đều đã bi ép lựa chọn im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK