Nếu không thì đạo hải sẽ không chỉ là đạo hải nữa rồi.
Hai thứ chạm phải nhau vốn thánh giới sẽ là thứ giành chiến thắng, không có
bất cứ hồi hộp nào.
Tư thế trảm sát những Thánh Chủ trước kia của Khương Thành lần nào cũng là
tiến công rồi lại tiến công, dùng nguyên thuật để đánh cho tàn đối phương
trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn biết đạo hải của bản thân là phiên bản thấp,
không chống lại được thánh giới.
Vậy nên cố gắng tránh để hai thứ giao phong với nhau.
Mà lần này, phương án của hệ thống đã bổ sung vào, trở thành mạnh nhất.
Tuy chỉ là trong năm phút ngắn ngủi.
Sau khi nhanh chóng giết chết ba Thánh Chủ, hắn không hề ngưng lại mà mở
đạo hải ra, tiếp tục giết sang năm Thánh Chủ gần đó.
Thánh giới của năm người vừa rồi cũng mới bị va chạm mạnh, trạng thái lúc
này cũng không thể xem là tốt.
Hơn nữa, tư duy của bọn họ còn chưa quay theo kịp.
Nhìn thấy Khương Thành thôi động đạo hải lại dám ngang ngược va chạm trực
diện, còn cảm thấy nó như châu chấu đá xe.
Không những không trốn tránh, mà còn dùng thánh giới để nghênh kích theo
bản năng.
Sau đó bọn họ thật bi kịch.
Sau khi thánh giới của năm người tiếp xúc với đạo hải, nó giống như thành trì
được đất cát chất chồng xây nên bị thủy triều cuốn đi, nhanh chóng sụp đổ.
“Không thể nào!”
“Sao có thể như vậy được…”
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tiếng gào thét thảm thiết của mấy
người thoắt ẩn thoắt hiện.
Năm thánh giới đồng thời sụp đổ khiến thiên địa xung quanh chấn động.
Căn nguyên chảy loạn xạ tứ phương, thậm chí đến cả Thiên Đạo cũng bị loạn
trong một chốc.
Sau khi giết chết năm người này, Thành ca nhanh chóng giết sang những Thánh
Chủ khác.
Thời gian làm màu chỉ có năm phút, bây giờ đã hết hai phút rồi, hắn chẳng dám
để lỡ.
Mà lúc này, bảy Thánh Chủ còn lại đã phản ứng lại.
Đối với việc chủ động truy sát của Khương Thành, bảy người gấp rút thu lại
thánh giới để tránh chạm phải đạo hải quỷ dị kia.
Nhưng mà chuyện này vốn chẳng có tác dụng.
Sát khí mạnh nhất của Thánh Chủ chính là thánh giới.
Sau khi thu đại sát khí này lại rồi, bọn họ giống như hổ không còn răng vậy.
Mất đi sự gia trì của đạo, dù là uy năng công kích hay phòng ngự của bọn họ thì
cũng đều bị giảm đi không dưới chín mươi phần trăm.
Khương Thành dứt khoát sử dụng nguyên thuật bách nhị thập trọng, đánh cho
một búa hung hăng xuống.
Có năm trong số bảy Thánh Chủ bị nguyên thuật giết chết ngay tại chỗ, chết
không còn miếng bã!
Hai Thánh Chủ cuối cùng lựa chọn vô cùng dứt khoát, tránh khỏi phạm vi tàn
sát của cự búa đó, may mắn lượm được cái mạng.
“Chạy!”
“Chạy thôi!”
Hai người nào dám chiến thêm nữa, ngay lập tức lựa chọn chạy khỏi hiện
trường.
Chỉ là Thành ca nào có cho họ có cơ hội đó.
Đã đến bước này rồi, đương nhiên phải diệt trừ hết tất cả sạch sành sanh rồi.
Đạo Thần vốn không thể đuổi theo kịp được Thánh Chủ, tốc độ và không gian
các thứ của hai người, rồi mức độ cảm ngộ quy tắc cản lộ đều không giống
nhau.
Hai Thánh Chủ kia không dám mở ra thánh giới, uy năng của quy tắc giảm đi
nhiều, căn bản không thể thoát khỏi được Khương Thành.
Cứ như vậy, hai Thánh Chủ bỏ chạy ở phía trước, một Đạo Thần đuổi đánh theo
ở phía sau.
Ba người lại tạo thành một vòng tròn trên trời cao.
Cảnh tượng kì quặc này khiến toàn bộ những người ở bên dưới đều ngốc cả ra.
Đoan Dịch Thánh Chủ của Kim Hàn tông khẽ truyền âm, nhắc nhở chưởng
môn: “Chúng ta… còn ra tay nữa không?”
Theo như kế hoạch vốn có, bọn họ nên giết vào lúc hai bên lưỡng bại câu
thương, một mũi tên trúng hai đích, đồng thời giải quyết hai đại địch.
Liên minh Bách tộc thoi thóp từng hơi, Khương Thành liên tiếp triển khai
nguyên thuật bách nhị thập trọng, tiêu hao cũng không thể nói là nhỏ.
Cũng xem như là lưỡng bại câu thương rồi nhỉ?
“Còn ra tay cái rắm ấy!”
Đoan Phong chẳng chút tốt lành gì nhìn chằm chằm hắn một cái.
Bây giờ Khương Thành dù có như đèn cạn dầu thì hắn cũng không dám ra tay
nữa rồi.
“Nếu ngươi muốn thánh giới bị hủy thì ngươi cứ lên đi, đừng kéo theo bọn ta!”
Đoan Dịch mang vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ là hỏi thế thôi mà……”
Mà lúc này, phía dưới đột nhiên vang lên tiếng hét của Ngộ Sơn.
“Sư tôn, ta đến giúp ngươi một tay!”
Lão đầu này lúc trước kêu gọi Cổ Thánh ra tay thất bại, dẫn đến việc làm màu
bị lật xe, cứ luôn ở dưới che mặt muốn tìm lại thể diện.
Bây giờ chiến cục đã rõ ràng, Khương Thành thắng ổn định, chỉ còn lại phần
thu hoạch cuối cùng.
Hắn cảm thấy bản thân phải kiếm chút thành quả chiến đấu.
Một trận chiến kinh thế hãi tục trong tương lai như thế sẽ được nói là hai sư đồ
Khương thành và Ngộ Sơn liên thủ trảm giết mười sáu Thánh Chủ của liên
minh Bách Tộc, há chẳng phải quá tuyệt sao?
Thế là hắn mang theo cơ thể đầy thương tích, huơ phất trần trong tay bay lên
không.
Thành ca cũng bị hắn chọc cười luôn rồi.
Ca sắp thắng rồi, ngươi chạy lên làm gì?
Trong lúc không ngừng bị truy kích, hai Thánh Chủ phía trước đã có vô số lần
bị hắn đánh trúng, cách việc bị đánh chết chỉ còn là chuyện trong một khắc mà
thôi.
Càng huống hồ gì bây giờ chỉ còn lại có hai người, cho dù thẻ trải nghiệm của
hệ thống đến hạn thì hắn cũng nắm chắc phần thắng.
“Không có chuyện của ngươi, về đi!”
“Sư tôn, đồ nhi lo lắng cho an nguy của người, là có hiếu mà!”
Thành ca suýt chút bị hắn chỉnh cho lệch mũi!”
Người nào không biết mà nghe phải lời này chắc sẽ nghĩ người đang ngập tràn
nguy hiểm là bản thân mình nữa kìa.
“An nguy cái đếch, lão tử rất tốt!”
“Sư tôn ngươi không cần gắng gượng nữa, đồ nhi há có thể ngồi nhìn ngươi gặp
nạn…”
Ta gặp nạn à?
Thế là ngươi đang đến cứu ta?
Thành ca cố gắng kìm nén sự kích động muốn chĩa mũi kiếm vào người của
mình, phát ra tiếng gào thét cuối cùng.
“Cút!”
Nhìn thấy “sư tôn rẻ tiền” thật sự nổi giận rồi, Ngộ Sơn cũng không dám làm
ầm ĩ nữa.
Chỉ có thể uất ức cắp đít lui ra khỏi vòng chiến.
Lúc trong lòng tiếc nuối, vừa hay nhìn thấy phía hư không xa xăm kia có một
vật nhớt dính màu xanh lam đang không ngừng lúc nhúc.
Đó chính là Tàng Ách Thánh Chủ lúc mới khai chiến đã bị hai búa của Thành
ca đập nát thánh giới, rồi lại bị phản phệ mất đi nửa cái mạng.
Lúc này, vị cao thủ đệ nhất của Bách Tộc đang thoi thóp, chỉ muốn tổ hợp lại cơ
thể lần nữa âm thầm chạy thoát mạng.
Ngộ Sơn vốn đang tiếc vì không có cách nào giữ lại thể diện như phát hiện ra
bảo tàng, nhất thời hồ hởi.
“Tàng Ách to gan, lại dám phạm đến Phi Tiên môn ta, cũng không xem thử nơi
đây có ai toạ trấn à?”
Hắn vung phất trần, giết về phía Tàng Ách căn bản chẳng còn chút sức lực
chống chọi.
Vừa lên đã dốc hết toàn lực.
Tiên thể của Tàng Ách đã bị nguyên thuật của Khương Thành đánh tan, thánh
giới cũng không thể mở ra lại nữa, nào có thể chặn được hắn.
Một mình đánh với Ngộ Sơn phía đối diện “càng đánh càng hăng” kia, phất trần
cứ như lướt gió.
“Nghe bảo ngươi là cao thủ đệ nhất của Bách Tộc mà, có vậy thôi sao?”
“Sớm đã nói núi cao còn có núi cao hơn rồi, sao ngươi lại không nghe chứ?”
“Lẽ nào lại không biết Ngộ Sơn ta vẫn luôn che giấu thực lực sao?”
Sắc mặt những người bên dưới đều bí bách hơn.
Ngươi xem bọn ta như kẻ mù à?
Có thể biết liêm sỉ chút không?
Đám người Trường Dương và Trường Linh đều bất giác cúi đầu che mặt, sợ sẽ
có người biết đó là sư tôn của mình.
Cuối cùng khi Ngộ Sơn giết chết được Tàng Ách chỉ còn thoi thóp lại hơi thở
cuối cùng, bên phía Khương Thành bên kia cũng thuận lợi giết chết hai Thánh
Chủ cuối cùng.
Do đó, toàn bộ mười sáu Thánh Chủ của liên minh Bách Tộc đến để tiến công
đã không còn ai.
Phi Tiên môn toàn thắng.
Nhưng mà lòng Khương Thành thì không thấy thoả mãn lắm.
Tư cách làm màu bị Ngộ Sơn giành mất một phần chỉ là phụ.
Mười sáu Thánh Chủ của liên minh Bách Tộc chỉ có ba người tu thần hồn là có
thể bị Tịnh hồn từ độ kinh hấp thu tàn hồn thôi.
Những người khác đều là sinh linh đặc biệt, hơn nữa còn không có trang bị, giết
rồi cũng chẳng có chiến lợi phẩm gì.
May mà bọn họ đều là Thánh Chủ, vẫn có thể mở Vẫn giới tiên tàng.